Mộ Nhã Triết đứng dưới vòi hoa sen, để mặc cho bọt nước trượt trên người mình, từng giọt từng giọt chảy dọc theo thân hình rắn rỏi đẹp đẽ của anh.
Không thể không nói, dáng người của anh có thể so với người mẫu quốc tế.
Thân hình với tỉ lệ vàng tiêu chuẩn, mỗi một đường nét đều lộ ra vẻ nam tính hấp dẫn.
Đặc biệt là bên eo, tám khối cơ bụng nhờ rèn luyện mà trở nên chắc nịch.
Dáng người của anh cực kỳ tốt, nhưng lại không hề giống với những kẻ cơ bắp bóng lưỡng, cơ thịt trên người anh không hề lộ liễu mà chỉ vừa bao lấy đường cong da thịt, vô cùng kích thích thị giác người ta!
Cũng chỉ có những lúc anh ở nơi này, Vân Thi Thi mới có thể nghiêm túc mà thưởng thức bữa tiệc mãn nhãn kia.
Vân Thi Thi theo thói quen mà cảm khái: "Chồng à, anh thật là hấp dẫn!"
Mộ Nhã Triết ngoái đầu nhìn lại, sau khi nhìn chăm chú một lúc thì bật cười, lên tiếng: "Vợ à, sao em lại chảy cả máu mũi thế kia?"
"Chảy máu mũi? Em..."
Vân Thi Thi hết hồn, cũng không kịp suy nghĩ xem trong lời vừa rồi của anh có bao nhiêu ý trêu chọc, chỉ vươn tay lên lau mũi theo bản năng, nhưng lúc đưa tay xuống lại không hề nhìn thấy vết máu, lúc này mới nhận ra mình bị anh đùa giỡn, lập tức ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn anh: "Sao anh lại dám trêu em như thế chứ!"
Mộ Nhã Triết cười không mấy đứng đắn, ngoắc ngoắc ngón tay với cô, thấp giọng nói: "Tới đây!"
Giọng của anh bị đè cho rất thấp, trở nên vô cùng hấp dẫn, khiến cho cô hoàn toàn bị mê hoặc.
Vân Thi Thi giống như bị người ta bỏ bùa, ma xui quỷ khiến đi tới, mãi tới khi đến gần anh mới liếc mắt nhìn anh một cái: "Làm gì?"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô, kéo một cái, cô bị lôi vào phòng tắm.
Vân Thi Thi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nước từ vòi hoa sen xối xuống, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một vòng, đến khi cô phục hồi lại tinh thần thì đã bị người nào đó đè lên tường.
Thân hình trần truồng của Mộ Nhã Triết che lấp cả người cô, dáng người nhỏ bé của cô hoàn toàn bị kẹp chặt giữa cánh tay an, không còn chỗ nào để trốn.
Hộp sữa "bốp" một tiếng, rơi xuống đất, sữa tươi chảy tràn ra đất, sau đó chảy về phía đường ống thoát nước.
"Anh..."
Vân Thi Thi hơi kinh ngạc nhìn anh, ánh mắt rơi vào lồng ngực hấp dẫn của anh, không tự chủ được mà hít vào một hơi, ấp úng nói: "Em... Quần áo của em đều bị ướt hết rồi..."
"Không sao cả..."
Anh hạ mi mắt, một giọt nước từ lông mi rơi xuống, hai người thân mật ôm lấy nhau, Vân thi Thi chỉ cần nâng mắt lên là có thể lập tức nhìn thấy giọt nước long lanh đang chậm rãi rơi xuống từ mi mắt của anh.
Mộ Nhã Triết đưa tay lên cởi cúc áo của cô.
Vân Thi Thi thẹn thùng bắt lấy tay anh, ngập ngừng nói: "Tiểu Kiệt và Hoa Cẩm vẫn còn ở trên tầng, đừng có như vậy..."
Mộ Nhã Triết không cho là đúng, anh nói: "Hiệu quả cách âm của căn nhà này rất tốt, em không cần lo việc này."
"Em..."
Vân Thi Thi vẫn còn ấp úng, trên mặt ửng đỏ, sự chủ động của anh thật sự đã khiến cô thẹn thùng!
Mộ Nhã Triết không khỏi bật cười, không nhịn được mà trêu chọc: "Xấu hổ sao?"
"Em..."