Cố Cảnh Liên ngẩng đầu, trên mặt có chút biến hóa.
"Thiệp cưới?"
Bác Phúc giải thích nói: "Đúng vậy! Mộ Yến Thừa cùng với con gái của Tống Chính Quốc, Tống Ân Nhã kết hôn!"
Cố Cảnh Liên bỏ quyển sách xuống, hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ kết hôn, mời tôi làm gì?"
Bác Phúc trầm ngâm, sau đó nói: "Từ khi Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ Thị, nhà họ Mổ tổn thương nguyên khí nặng nề! Mộ Yến Thừa này tuy là lên làm chủ, nhưng so với lúc Mộ Nhã Triết còn nắm quyền, anh ta cũng chẳng làm được cho Mộ Thị thêm tý tài lực nào! Anh ta làm chủ nhà, cùng lắm chỉ được vẻ bề ngoài, có ai không biết, người nắm quyền thực sự phía sau là ai..."
Cố Cảnh Liên nhíu mày, thờ ơ: "Ồ..."
Bác Phúc lại nói: "Bây giờ Mộ Thị, vẫn là một tay Mộ Lâm Phong chèo chống! Tập đoàn Thánh Ngự vẫn luôn nhìn chằm chằm, từng bước ép sát, tôi đoán, nhà họ Mộ gửi thiệp mời, là muốn lôi kéo nhà họ Cố làm chỗ dựa, tạo một chút liên kết! Thiệp cưới này, sợ là có chút ý của "cành ô-liu" trong đó!"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng thốt: "Không cần xem!"
Lão già Mộ Lâm Phong đó, anh còn chưa có hứng tiếp chuyện!
Nhà họ Mộ cùng nhà họ Cố, dù không nói là một mất một còn, nhưng tới bây giờ quan hệ giữa hai nhà vẫn không hề tốt đẹp gì.
Anh không cần tới xem náo nhiệt.
Bác Phúc gật đầu, mới vừa đóng cửa lại, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới thanh âm của Sở Tiểu Bảo, "Bác Phúc!"
Cậu không biết từ đâu chui ra, nhìn thấy tấm thiệp hồng trên tay ông, tò mò hỏi: "Bác Phúc! Bác cầm gì trên tay vậy?"
Bác Phúc cười, lập tức nói: "Đây là thiệp cưới!"
"Oa! Có ai kết hôn sao?"
Sở Tiểu Bảo lập tức hưng phấn.
Trước đây lúc ở Yển Thành, một người đồng nghiệp của Sở Hà kết hôn, cô cũng mang về một tấm thiệp như vậy cùng một hộp bánh kẹo cưới, nói là có người kết hôn, quan hệ tốt, sẽ được đối phương phát thiệp và bánh kẹo cưới như vậy!
Sở Tiểu Bảo hết nhìn đông lại nhìn tây, tò mò hỏi: "Bác Phúc, không có bánh kẹo cưới sao? Hay là bác giấu đi rồi?"
"Có, có! Tối nay bác lấy cho cháu, nhìn bộ dáng thèm thuồng của cháu kìa!"
"Bác Phúc, bác muốn đi ăn cưới sao, có thể đưa cháu đi cùng không?"
Bác Phúc nào còn lạ ý đồ của cậu, cố ý đùa cậu: "Có phải muốn cùng bác đi uống rượu mừng, sau đó thu tiền lì xì đúng chứ?"
Sở Tiểu Bảo xấu hổ, đỏ mặt gật đầu, cười điệu: "Trước đây mẹ đưa cháu đi ăn cưới, đều được nhận lì xì!"
Bác Phúc lập tức bật cười.
Trẻ con không hiểu chuyện, cậu cũng đâu biết rằng, nhà họ Cố nếu tới bữa tiệc này, tiền mừng cũng lên tới tầm bảy con số!
Tiền lì xì của cậu, cùng lắm là bốn con số, nói như cách của cậu, không phải là thua thiệt rồi sao?
Cố Cảnh Liên nghe âm thanh của Tiểu Bảo, lập tức kêu một tiếng: "Thừa Trạch, tới đây!"
Tiểu Bảo nhất thời không phải ứng kịp lời gọi của Cố Cảnh Liên, vẫn là bác Phúc nhắc nhở: "Tiểu Bảo, gọi cháu đó!"
"Hả?"
Tiểu Bảo thò cái đầu nhỏ vào, thấy Cố Cảnh Liên đang nhìn cậu, vẫy tay với cậu, lúc này mới ý thức được, một tiếng "Thừa Trạch" này là đang gọi cậu!
Cậu đối với cái tên mới này vẫn rất mơ hồ!
Cậu đi tới bên người Cố Cảnh Liên, bàn tay nhỏ bé để trên bàn, liếc mắt nhìn anh ta.
Cố Cảnh Liên hỏi cậu: "Muốn đi?"
"Sao cơ?"
Người đàn ông nhắc nhở: "Uống rượu mừng!"