Tình một đêm cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Thế nhưng, những người phụ nữ kia, tỉnh lại thì chỉ cần cho một ít tiền hoặc là dẫn bọn họ đi mua đồ hiệu trang sức cũng có thể đuổi rồi.
Nhưng lần này thì không như vậy.
Tống Ân Nhã, cô chủ nhà họ Tống, anh trai là Tống Vân Tích, cha là thị trường thành phố, Tống Chính Quốc.
Mẹ của cô ta, cũng có ít quan hệ với nhà họ Mộ.
Nếu đối tượng là cô ta thì không thể đuổi rồi.
Thậm chí đây còn là lần đầu của cô ta?!
Lần đầu!?
Cô ta còn là xử nữ?
Nghĩ tới đây, da đầu Mộ Yến Thừa lại tê dại.
Nếu không phải là còn trinh thì mọi chuyện còn dễ giải quyết, chứ như Tống Ân Nhã nói, cô ta là lần đầu, thật sự rất nan giải!
Hôm nay...
Mộ Yến Thừa đau đầu đến mức muốn nổ tung rồi.
Tống Ân Nhã cuộn mình trong góc, vẫn cứ khóc lớn. Anh ta không hề an ủi, không làm gì khác chỉ ngồi ở đó, nhìn cô ta khóc
Ngay thời điểm anh ta luống cuống thì nghe được tiếng gõ cửa
“Ân Nhã? Ân Nhã!?”
Thính lực của Mộ Yến Thừa rất tốt, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa thì có một giọng phụ nữ gọi: “Ân Nhã, con có ở bên trong không? Ân Nhã?”
Ai vậy?
Mộ Yến Thừa cau mày, Tống Ân Nhã vẫn còn khóc thút thít, khóc đến cõi lòng tan nát: “Mẹ... Mẹ...”
Cô ta chôn mặt vào đầu gối sâu hơn.
Mẹ?
Là Giang Khởi Mộng!?
Bà ta sao lại tới đây?
Chẳng lẽ... Tống Ân Nhã gọi điện thoại?
Chuyện này...
Mộ Yến Thừa sợ hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Giờ phút này, ngoài cửa, không ai đáp lại Giang Khởi Mộng, bà ta lại càng sốt sắng, đạp đạp cửa: “Ân Nhã, mở cửa đi!”
“Mẹ em đến rồi!” Mộ Yến Thừa cắn răng nói.
Tống Ân Nhã vẫn khóc, không hề trả lời.
Anh ta thở dài một tiếng, tuy rằng tự biết mình đuối lý nhưng mà theo tính tình của anh ta, làm ra chuyện ngu xuẩn, đối mặt với vấn đề thì không được phủi sạch trách nhiệm!
Mộ Yến Thừa bỗng nhiên đứng dậy, lấy quần áo che cho Tống Ân Nhã, mặc quần áo vào, đi ra cửa.
Giang Khởi Mộng thấy cửa mở ra, vội vàng chạy vào trong.
Phía sau là mấy vệ sĩ của nhà họ Tống, Giang Khởi Mộng đi vào, thấy quần áo của Mộ Yến Thừa không chỉnh tề, sắc mặt kinh hãi: “Cậu... Yến Thừa?”
“Bác gái... ha ha...” Mộ Yến Thừa lúng túng cười.
“Cậu tại sao lại ở đây?”
“Cháu...”
Giang Khởi Mộng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt cứng đờ: “Cậu...”
Trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc của Tống Ân Nhã.
Giang Khởi Mộng co giật khóe miệng một hồi, vội vàng đi tìm phòng ngủ.
Mộ Yến Thần đau đầu, dựa lưng vào cửa, day huyệt thái dương, quả không ngoài dự đoán, trong phòng ngủ truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Giang Khởi Mộng.
“A—Mộ Yến Thừa, tên khốn kiếp này!”
Giang Khởi Mộng thấy bộ dạng thê thảm của Tống Ân Nhã, tức giận đến đỏ cả mắt.