Thế giới này, nhiều phụ nữ như thế, nhưng anh chỉ yêu thương một mình cô, hôn không đủ, ăn hoài cũng không ngán, ngồi trên xe trở về khách sạn, anh thậm chí ôm cô suốt dọc đường, anh rất bình thản, nhìn cô, nhưng trong đầu liên tục hiện lên những tư thế quen thuộc, thậm chí anh còn lập mưu, hôm nay phải có tư thế gì đó mới mới, đêm nay phải thật sung sướng mà ăn cô mới được.
Thế gian này, giống như chỉ tồn tại mỗi mình cô, cô là người duy nhất thực sự hợp với anh.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng anh không thể tuỳ tiện làm theo ý mình, vì cô là người cứng đầu lại bảo thủ, nên anh phải liên tục nhẫn nại chờ đợi, cuối cùng một cánh cửa cũng mở ra, anh bước qua cánh cửa đó, anh hạnh phúc đến nỗi nhiều lúc không khống chế được mình!
Anh ôm cô thật chặt, anh hận không thể hoà cô làm một vào cơ thể mình, hận cô không phải là một thứ gì đó nhỏ bé để anh giấu chặt trong túi, trong lòng anh lúc nào cũng dâng lên ngọn lửa không ngừng kêu gào anh phải ôm cô thật chặt.
Dù anh luôn bên cạnh cô, một khắc không rời, nhưng anh vẫn vương vấn cô, vẫn muốn ở cạnh cô mãi mãi.
Nhưng cô lại rất mong manh, thể lực thì chỉ ở mức trung bình khá, hôn cô mấy lần trên xe, cô đã mơ mơ màng màng rồi.
Thế thì làm sao mà làm tiếp được!
Về việc hôn, với anh mà nói, chỉ là món khai vị thôi, còn món phụ chưa làm, món chính chưa ăn, thì đương nhiên sẽ đói rồi. Nhưng cô thì, mới món khai vị, đã no căng, thật là…!
Vân Thi Thi cảm thấy trời đất quay cuồng, nụ hôn của anh rất mãnh liệt, anh ôm ngang eo cô, sau đó bế cô lên, đi vào phòng khách, đặt cô lên ghế sofa.
Trong bóng tối, anh áp lên người cô, liên tục hít hà ngửi mùi hương trên người cô, rồi mơn trớn đôi môi ngọt ngào của cô.
Đẹp quá.
Ngọt quá.
Hương vị ngọt ngào của cô, anh vẫn nếm chưa đủ!
Vân Thi Thi có chút sợ anh rồi.
Người đàn ông trước mặt cô, với cái người trong đêm dự tiệc kia, thật không giống nhau chút nào, một chút cũng không! Cái khí khái tao nhã ngạo mạn, khí chất vương giả đâu rồi?
Trong dạ tiệc, anh rất cao ngạo, chưa nhắc đến phong độ, chỉ cần khí chất thanh tao, cử chỉ nho nhã của anh cũng đủ để làm mọi người chết ngất rồi!
Nhưng giờ phút này đây, người đàn ông ở trước mặt cô, lại như một con mãnh thú đang săn mồi, ánh mắt nóng bỏng, cứ như là trong giây tiếp theo, cô sẽ bị anh nuốt chửng ngay lập tức.
“Anh… chờ… chờ một chút đã...”
Vân Thi Thi giữ bờ vai anh lại, khiến anh nhìn thẳng vào mắt mình.
“Sao thế?”
“Chúng ta… tắm trước đã, được không?”
Cô ngập ngừng nói lí nhí, giống như đang cầu xin anh hãy giơ cao đánh khẽ.
Cô chưa kịp chuẩn bị nha.
Dù biết anh sẽ dịu dàng với mình, nhưng mà cô vẫn sợ!
Mộ Nhã Triết là ai chứ?
Làm sao mà dễ dàng tha cho con nai vàng ngơ ngác như cô được, đúng không?
Anh biết cô đang e sợ anh!
Chậc, xem ra, cô bé này vẫn chưa thích ứng được với anh nhỉ!
Nhưng mà trong chuyện này, nếu không mạnh tay, thì sẽ không thể hưởng thụ niềm vui trọn vẹn được.
Nhất là lúc này, dưới ánh trăng, cái dáng vẻ cô nằm xụi lơ trong lòng anh, hai má hồng hồng tà mị, cứ như một bông hoa thuỷ tinh mềm yếu, như bông xấu hổ cụp mình trước sự sống mãnh liệt, anh cảm thấy bản thân không thể khống chế được, anh muốn khiến cô phải mở miệng cầu xin anh, anh muốn bông hoa đó phải trở nên quyến rũ hơn nữa: “Làm xong đã, rồi tắm luôn một lần!”
Nói xong, anh tham lam hôn lên bờ môi mật ngọt của cô, mút lấy dòng nước ngọt ngào từ miệng cô, ngọn lửa trong anh bùng lên dữ dội.
Anh đau khổ kiềm chế, ôm lấy cô.
Vân Thi Thi kêu lên một tiếng, cô bị năng lượng mạnh mẽ của anh doạ sợ, mặt đỏ như quả cà chua chín mọng, cô cắn môi, nhưng không thể ngăn được tiếng rên từng đợt phát ra.
Người đàn ông này, sao mà mãnh liệt thế?
Sao lần nào cũng không cho cô đường sống thế này!