Chỉ thấy Tiểu Dịch Thần cùng Lisa ăn ý lưng tựa lưng, đối mặt địch thủ từ bốn phương tám hướng dũng tới, xuất quyền, móc chân, phi đá phối hợp rất ăn ý vô cùng kinh người!
Một người lớn nặng hơn một trăm kg lại bị một đứa trẻ không đủ mười tuổi một cước liền đá bay đi ra ngoài.
Đá bay!
Thật là một lực chân khủng khiếp lại có thể một cước đá một người trưởng thành bay xa như vậy!
Cung Thiếu Ảnh kinh sợ lui nửa bước, lúc đó liền thấy Tiểu Dịch Thần nắm lấy cổ áo của người đàn ông, trực tiếp mạnh mẽ quật ngã người đàn ông đó vào trên tủ cùng với âm thanh “Bùng bùng”, ngăn tủ lập tức ngã xuống đất!
Dưới sự yểm trợ của Lisa, Tiểu Dịch Thần vọt tới trước mặt Cung Thiếu Ảnh, dùng sức nắm lấy cổ áo của ông ta lạnh lùng thốt lên: “Chuẩn bị thuyền cho tôi, tôi phải rời khỏi nơi này!”
“Ngươi đừng mong chạy thoát, trừ phi ngươi mang Cung Phạm trả về lại đây!”
Mộ Dịch Thần cười lạnh nói: “Tôi không biết Cung Phạm là ai, tôi chỉ có một đứa em nó tên là Vân Thiên Hữu!”
“Trừ phi ngươi giết ta.”
Cung Thiếu Ảnh ngạo mạn nâng cằm dưới lên, nói từng chữ một: “Nếu không ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Mộ Dịch Thần nheo ánh mắt lại.
Đúng lúc này phía sau lập tức có vô số lính đánh thuê trang bị súng xông lên, trên tòa thành này đóng quân hàng trăm vệ sỹ,thấy được cảnh này còn tưởng rằng Mộ Dịch Thần uy hiếp Cung Thiếu Ảnh kinh ngạc đến độ lập tức nâng súng lên nhắm ngay Mộ Dịch Thần!
Lisa thấy vậy xông qua đó đứng trước mặt bảo vệ Mộ Dịch Thần: “Đừng nổ súng! Đây là cháu ngoại của ông chủ, không được nổ súng!”
Đội lính đánh thuê không có rút súng lại.
Bọn họ chỉ nghe duy nhất Cung Thiếu Ảnh ra lệnh, bởi vậy những lời người khác nói nhất luật xem như không nghe thấy.
Cung Thiếu Ảnh cũng rất điềm tĩnh, lạnh lùng thốt: “Rút súng lại!”
Đội lính đánh thuê lúc này mới lập tức thu súng!
Cung Thiếu Ảnh cúi đầu cùng Mộ Dịch Thần nhìn nhau liếc mắt một cái, cảnh cáo nói: “Ngươi hết hy vọng rồi. Ngươi sẽ không thoát khỏi chỗ này được.”
“Vậy tôi cũng có lòng tốt cảnh cáo ông một câu, ông muốn lợi dụng Hữu Hữu đi đối phó với Tập đoàn Thánh Ngự và cha của tôi cũng là không có khả năng! Gia đình năm người chúng tôi, vĩnh viễn không rời xa nhau!”
“Ta có thể tẩy não của nó, cũng có thể xóa hết những ký ức của ngươi! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám rời khỏi nơi này, như vậy ta sẽ xóa hết những ký ức của ngươi giống như Cung Phạm vậy!”
“Tôi nói rồi, cậu ấy không phải là Cung Phạm!”
Mộ Dịch Thần giận dữ phản cười: “Nếu một người như ông thích áp đặt cái ý muốn của mình vào người khác, thích sắp xếp vận mệnh của người ta, ông không xứng làm ông ngoại của tôi, càng không xứng làm ông ngoại! Ông càng không xứng để mẹ tôi nhận lại một người cha như ông!”
“Bạt.”
Mặt của Mộ Dịch Thần nghiêng một bên nhìn chằm chằm qua đó.
Lisa ở một bên nhìn thấy giật mình kinh ngạc.
Cung Thiếu Ảnh lúc này mới phản ứng lại nhìn về hướng bàn tay của mình, vừa rồi dưới sự không kìm chế được cảm xúc chính bàn tay này đã mạnh mẽ tát xuống mặt của cậu ấy!
Ông ta đã đánh cậu ấy!
Ông ta dùng bàn tay này đánh chính đứa cháu ngoại đích tôn của mình.
Nhưng mà không biết vì sao, ông ta nghe được câu nói quá khích của Mộ Dịch Thần liền triệt để hoàn toàn không thể khống chế được!
Vân Thi Thi là nỗi đau mà ông ta không muốn nhắc tới.
Lưu lạc ở ngoài bao nhiêu năm, hiện giờ chỉ vì thằng nhóc nhà Mộ gia lại không nguyện nhận lấy cái người cha này!
Ông ta càng không thể lý giải vì sao chuyện tới hiện giờ, lại tới bước mình và cháu đích tôn trở mặt thành kẻ thù!
Ông ta chưa từng nghĩ đến cục diện lại rơi xuống tình trạng này!
Tại sao lại biến thành như vậy?
“Con là cháu ngoại của ta!”
Mộ Dịch Thần nói từng chữ một: “Từ giờ trở đi, không phải! Tôi không nhận!”