"Đánh bạc!"
"Được rồi! Cô mau về đi!"
Sở Hà cũng không hỏi nhiều, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, lấy điện thoại di động rồi chạy ra khỏi cửa, sau khi lên xe liền ấn gọi số Tống Triều An, điện thoại rất nhanh được kết nối.
"Alo?"
"Là tôi, Sở Hà, Triều An, ở nhà xảy ra chuyện gì?"
"Chị Sở, chị mau về đi! Nhà chị xảy ra chuyện, một giờ trước, có hai người đàn ông vọt vào nhà của chị, hình như đã bắt Sở Tiểu Bảo đi rồi! Lúc em chạy sang, đã nhìn thấy Mạnh Tinh Tuyết đang đuổi theo rất xa, cuối cùng té xỉu xuống đất, em vừa muốn chạy ra đỡ cô ấy dậy, nhưng ngay sau đó liền có mấy chiếc xe chạy tới, mấy người trên xe bước xuống rồi đón cô ấy đi, không biết đi đâu!"
"Xe chạy hướng nào?"
"Hình như là hướng đi huyện! Có phải là đi bệnh viện hay không?"
Sở Hà cả người cứng ngắc, cô cúp điện thoại, đội mũ bảo hiểm lên, chạy về phía bệnh viện huyện.
Cả thị trấn này chỉ có một bệnh viện lớn.
Mà từ sở cảnh sát tới bệnh viện đó cũng không xa lắm.
Khi cô chạy tới nơi, liền nhìn thấy từng hàng xe có rèm che đỗ ở cửa, cô phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, xem biển số xe, đều là từ thủ đô tới, chỉ là có một hàng số đặc biệt, bảng trắng chữ đỏ, không phải loại bình thường.
Cô theo bản năng nghĩ tới Mạnh Tinh Tuyết.
Ngực một hồi co chặt.
Cô gấp đến độ xe cũng không kịp khóa, cả người vọt vào phòng cấp cứu, bệnh viện lớn như vậy, chỉ có phòng cấp cứu còn sáng đèn, cô đi tới, thình lình nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng ở cửa, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, Mạnh Tinh Tuyết đang nằm ở bên trong phòng này.
Sở Hà đi tới, mới vừa đến gần, liền bị vài người đàn ông to cao ngăn lại.
"Xin lỗi, chỗ này không được phép tới gần!"
Sở Hà ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Tôi tìm Mạnh Tinh Tuyết."
Vừa nghe được cái tên Mạnh Tinh Tuyết này, hai người đàn ông nhìn nhau, có chút ngoài ý muốn.
Mộ Yến Thừa ngồi trên ghế băng dài, cả đầu đau nhức, tâm sự nặng nề, nhưng khi có người tới báo cáo, cẩn thận hỏi: "Giám đốc Mộ, có một người phụ nữ nói muốn tìm Mạnh Tinh Tuyết."
"Người nào?"
"Không rõ lắm, nhưng cô ta mặc quần áo cảnh sát!"
Mộ Yến Thừa ngẩng đầu, men theo ánh nhìn, thấy cách đó vài mét, một cô cái đứng ôm mũ bảo hiểm, ánh mắt âm trầm.
Con ngươi anh không khỏi co rút lại, cảm giác được dung mạo người phụ nữ này hết sức quen thuộc, giống như đã từng quen biết.
"Cho cô ta qua đây!"
Anh nhớ kỹ trước đây có sai người điều tra, người phụ nữ này, có lẽ người người cho Mạnh Tinh Tuyết ở nhờ.
"Rõ!"
Sở Hà được phép đi vào, cô ngẩng đầu nhìn phòng cấp cứu sáng trưng, lòng nhất thời co lại.
Cô xoay người hỏi Mộ Yến Thừa: "Tinh Tuyết ở bên trong?"
Mộ Yến Thừa cảnh giác hỏi: "Cô là ai?"
"Trước khi hỏi thân phận người khác, không phải nên tự giới thiệu mình sao?" Sở Hà mặt không đổi sắc chất vấn.
Một người đàn ông thấy cô không khách khí, nhất thời muốn tiến lên, lại bị Mộ Yến Thừa giơ tay ngăn lại.
"Chỗ này không có chuyện có của người!"
"Nhưng, giám đốc Mộ..."
Anh ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Sở Hà, nhịn tức giận, trầm giọng nói: "Mộ Yến Thừa!"
"A? Anh là người đàn ông bội bạc kia?"
"..." Mộ Yến Thừa nhất thời không chống đỡ nổi.