Nhưng mà cho dù thời gian đã muộn như thế cũng không ảnh hưởng đến tinh thần hưng phấn của họ.
Chỉ có Hữu Hữu kêu mệt, ồn ào đòi đi ngủ, vì vậy Vân Thi Thi ôm cậu nhóc về phòng, dỗ cho cậu nhóc ngủ.
Tiểu ma vương cũng ngủ rồi, trận bài cũng không thể tiệp tục nữa.
Ba người đàn ông đang ngồi đây, phần lớn đều là một thân vài ba công việc, ngày đêm đều bận rộn.
Nhất là Cung Kiệt thường xuyên phải bay tới bay lui khắp thế giới, chênh lệch giờ giấc đã quen, vì vậy thức đến giờ này cũng không có vấn đề gì.
Hoa Cẩm thì lại quen thức đêm quay phim, vì vậy lúc này không hề thấy mỏi mệt.
Mộ Nhã Triết thì càng như vậy.
Lúc trước anh thường xuyên tăng ca đến tận bốn giờ sáng, đồng hồ sinh học đã quen với lịch làm việc muộn như vậy, chẳng qua bây giờ anh có vợ có con, cho nên mới không sắp xếp lịch làm việc cả đêm như thế.
Bốn người ngồi quanh bàn, ván bài không thể tiếp tục, Vân Thi Thi liền bày đồ ăn vặt ra khắp bàn, lại rót cho mỗi người một chén trà, ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Năm giờ hơn một chút, Vân Thi Thi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, há mồm ngáp liên tục mấy cái, nói là mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi.
Vốn là Hoa Cẩm cũng nói phải về nhà, nhưng Vân Thi Thi lại nói: "Đã trễ thế này rồi, chi bằng anh cứ ở lại đi, trên lầu vẫn còn phòng trống."
"Như vậy... sẽ không quấy rầy đến mọi người chứ?" Hoa Cẩm hơi băn khoăn.
Vân Thi Thi vừa định mở miệng, bên cạnh đã vang lên giọng nói lạnh băng: "Sẽ."
Vân Thi Thi kinh ngạc quay người, chỉ thấy Mộ Nhã Triết bày ra vẻ mặt ghét bỏ: "Cho nên anh mau chạy về nhà đi!"
Cung Kiệt nghe vậy thì lập tức tỏ vẻ oán giận thay Hoa Cẩm: "Anh rể, anh thật là chả đáng yêu chút nào cả! Thật ra là anh không cam lòng đúng không? Vừa rồi lúc đánh bài vận may của Hoa Cẩm quá tốt, đánh cho anh đầu rơi máu chảy, cho nên trong lòng anh mới không cân bằng nổi phải không? Hừ, không chịu nhận thua!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Ngậm cái miệng của cậu lại."
Cung Kiệt đầy địch ý, trợn mắt nhìn lại anh.
Vân Thi Thi vội vàng đứng ra giàn hòa: "Được rồi, được rồi, đừng có ầm ĩ nữa. Em cũng thế, không cần về nữa, cứ ở lại đây cả đi!"
Cung Kiệt nghe vậy thì lại ra vẻ kiêu ngạo mà nói: "Em đúng là rất muốn, chỉ là hình như anh rể không hoan nghênh em cho lắm."
Mộ Nhã Triết lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, không hoan nghênh."
"Đấy, chị nhìn xem!"
Vân Thi Thi tức giận, hai tay nhéo lấy má Mộ Nhã Triết, ra sức bóp lại: "Hừ, em cảnh cáo anh, đối xử với Tiểu Kiệt khách khí một chút!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày lại, nhưng nhìn người phụ nữ đang hờn dỗi trước mặt thì lại cười nịnh nọt, cầm lấy tay cô đặt lên môi: "Được, anh không nói cái gì nữa."
"Cứ thế này mới chịu ngoan là sao!" Vân Thi Thi vui vẻ ra mặt, vươn tay sờ sờ đầu anh, lập tức dẫn theo Hoa Cẩm và Cung Kiệt đang chuyện trò vui vẻ lên tầng hai.
Trên tầng hai có ba phòng dành cho khách, mỗi phòng đều có thư phòng và nhà vệ sinh riêng.
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho họ, Vân Thi Thi mới cầm hai hộp sữa tươi trở về phòng.
Mộ Nhã Triết đang tắm, Vân Thi Thi đứng ở cửa phòng tắm, vừa uống sữa vừa thoải mái thưởng thức thân hình quyến rũ của anh.