Tiểu Bảo nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh mặc một chiếc áo thun bình thường, đột nhiên đến bên cạnh, ôm lấy cánh tay anh, đánh giá.
Cố Cảnh Liên nhướn mày nhìn cậu khó hiểu: “Sao thế?”
“Hôm nay chú sẽ mặc cái này đi à?”
“Ừ.”
“Sao không mặc áo sơ-mi với âu phục chứ?”
“Phiền lắm.”
Hơn nữa, lần này ra ngoài, ăn mặc càng bình thường, xuề xòa càng tốt.
Tiểu Bảo không vừa ý: “Chú mặc âu phục vẫn đẹp trai hơn!”
Trong mắt Tiểu Bảo, Cố Cảnh Liên chỉ cần toàn thân mặc âu phục, thì sẽ đẹp đến mức thần thánh, người phàm đều ghen tị!
Cố Cảnh Liên siết chặt nắm tay.
“Được voi đòi tiên hả?”
“Mặc đi mà! Mặc đi! Mặc âu phục đẹp trai lắm!”
Tiểu Bảo quấn lấy cánh tay anh, năn nỉ ỉ ôi.
Sự kiên nhẫn của Cố Cảnh Liên bị đẩy tới cực hạn, vừa lúc định nổi xung, thì bỗng nhớ lại lời nói của bác Phúc: “Cậu chủ đáng thương lắm, ông chủ, ngài biết không? Trong tâm trí Tiểu Bảo, ngài là hình tượng lẫm liệt, ngài không nên làm hỏng mất hình ảnh uy dũng này!
Anh nhẫn nhịn, không nổi xung thiên.
Hơn mười phút sau, Sở Hà thay quần áo đi xuống lầu, trông thấy bác Phúc sửa sang lại quần áo của Tiểu Bảo cho chỉnh tề. Lúc này, con trai cô đang ngồi ở bàn bên món điểm tâm sáng thơm ngon.
Bác Phúc thấy cô đi xuống, liền mỉm cười với cô.
Sở Hà cũng có chút xấu hổ, hỏi: “Người đó đâu?”
“Ông chủ lên lầu thay âu phục rồi.”
“Âu phục?”
Sở Hà hơi khó hiểu: “Chỉ là họp phụ huynh thôi, cần gì phải ăn mặc trang trọng vậy?”
Tiểu Bảo thực thà đáp: “Vì chú ấy mặc âu phục là đẹp trai nhất!”
“… ”
Cô cạn lời.
Rất nhanh, Cố Cảnh Liên đã thay âu phục xong, đi xuống dưới, lướt qua Sở Hà như thể không thấy cô, tiến vào phòng ăn.
Lúc này, khi anh đã thay âu phục, Tiểu Bảo liền lập tức kinh ngạc.
Tiểu Bảo tròn xoe mắt, nhanh chóng nhảy xuống ghế, đi một vòng quanh anh, kinh ngạc nói: “Trời ơi! Chú đẹp trai quá! Cháu đã nói mà! Chú mặc âu phục vẫn là đẹp nhất!”
Cố Cảnh Liên thờ ơ, không nói gì, nhưng bỗng nhiên lại bị cậu nhóc kéo đến bên cạnh Sở Hà.
Hai người bị ép ghé sát vào nhau.
Tiểu Bảo xoa xoa cằm, nheo mắt đánh giá cả hai, tựa như đang nghiên cứu gì đó.
Sở Hà nhất thời cứng người, đờ ra.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng hỏi: “Cháu đang nhìn gì?”
“Hình như cảm giác vẫn còn thiếu thiếu gì đó nhỉ?”
Tiểu Bảo thúc giục: “Đứng gần lại chút nữa.”
Cố Cảnh Liên: “… ”
Sở Hà: “… Tiểu Bảo, đừng quậy nữa!”
“ y dà! Cha mẹ của các bạn đều rất thương yêu nhau! Vậy mà hai người đứng cạnh nhau thế này, sao vẫn như kẻ thù thế ạ?”
Tiểu Bảo đi lên phía trước, đẩy Cố Cảnh Liên gần vào Sở Hà, cơ thể đàn ông cao lớn đứng bên cạnh khiến cho cô cảm thấy lúng túng, không gian như chật chội hẳn.
Sắc mặt Cố Cảnh Liên đã tái đi.
Làm sao mà họp phụ huynh khi đã phiền toái đến thế này, lại còn muốn diễn trò?
Tiểu Bảo lại nói: “Chú à, chú cười lên nào! Không đúng… ”
Cậu nhóc lắc đầu, mặt ra chiều nghiêm túc nói: “Phải sửa xưng hô nữa! Không thể gọi là chú được!”
Cậu đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nũng nịu nói: “Cha à, cha phải nắm tay mẹ con mới được nha! Không là người ta sẽ nghĩ tình cảm hai người không tốt đó!”
Nói xong, cậu liền đem bàn tay Sở Hà nhét vào lòng bàn tay Cố Cảnh Liên.
Sở Hà theo phản xạ liền lùi về, mặt lập tức nóng bừng cực độ.