Cũng dần dần thuận theo Tiểu Bảo, đối xử với Sở Hà cũng không hề ôm lòng thù địch.
...
Mỗi người từ nhỏ cũng không phải trời sinh đã lạnh lùng.
Song do hoàn cảnh tạo nên tính cách lạnh nhạt của anh.
Cố Cảnh Liên không chút cũng không chối bỏ việc mình là một người đàn ông thủ đoạn độc ác.
Anh cũng không phủ nhận trong mắt nhiều người anh đều mang một loại hình tượng là ác quỷ.
Nhưng trong mắt anh, so với gian ác thì chính mình giả nhân giả nghĩa còn đáng sợ hơn.
Nhân tính vốn ích kỷ, đời người có thể trong sạch, nhưng đi đôi với trưởng thành tuyệt đối không thể có người thuần khiết đến mức không nhiễm một chút tạp chất nào.
Chỉ là sự ác độc của anh càng thuần túy, không hề che đậy mà thôi.
...
Cả một buổi tối Tiểu Bảo đều không thể ngủ ngon, cậu đổ lỗi cho bác Phúc ngủ cùng mình, bác ấy đã ngủ thiếp đi bên cạnh nhưng cậu vẫn miên man bất định.
Không biết cha cùng mẹ tiến triển thế nào rồi?
Bị nhốt chung một phòng, đối tình cảm mà nói thì nên có tiến triển không nhỏ đúng không?
Cũng không nhớ được là thuộc hạ nào đã đề xuất ý xấu cho cậu.
Cho dù là thánh nhân vẫn là kẻ xấu, chỉ cần là đàn ông bình thường cùng phụ nữ nằm chung một chiếc giường sẽ sản sinh phản ứng hóa học kỳ diệu, tư duy của Tiểu Bảo lý giải câu nói này chính là ngủ chung trên một chiếc thì tình cảm sẽ trở nên tốt thôi!
Đứa bé đâu thể hiểu những chuyện tình ái kia, cậu chẳng qua là liên hệ mình cùng Sở Hà, mỗi lần ngủ cùng mẹ liền có cảm giác đặc biệt an toàn!
Nếu như để cha mẹ ngủ chung có lẽ cũng sản sinh loại cảm giác an toàn này đấy!
Tốt nhất là để mẹ ỷ lại cha, để cha dựa vào mẹ!
Như vậy cậu liền như ý nguyện rồi!
Cứ như vậy ngây ngốc đến sáng sớm, Tiểu Bảo mặc dù không thể nào ngủ ngon nhưng vừa nghĩ tới Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà thì đã có tinh thần, tay chân lưu loát ngồi dậy trên giường.
Cậu vọt tới căn phòng, mở khóa cửa đi vào lại nhìn thấy Sở Hà ngủ trên ghế sofa, quấn chăn, vẫn chưa thức dậy.
Trong nháy mắt Tiểu Bảo trợn tròn mắt, lúc nhìn về phía giường liền thấy Cố Cảnh Liên nằm trên giường, nghe tiếng mở cửa liền lập tức tỉnh lại, ngồi dậy trên giường, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu.
"... Cha, chào buổi sáng!"
Cậu lúng túng hỏi thăm một chút, vừa định chất vấn vì sao một người ngủ trên sofa một người ngủ trên giường thì tầm mắt nhìn thấy ánh mắt có phần nguy hiểm của Cố Cảnh Liên liền kinh sợ, vội vàng chuồn mất.
Khi ăn bữa sáng, Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà một trước một sau đi xuống lầu đã thấy Tiểu Bảo ngồi trước bàn ăn tủi thân bẹp miệng nhỏ, nhìn bọn họ đi vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh cậu, vừa nghĩ tới sáng nay vọt vào nhìn thấy cảnh tượng kia liền bực bội không có chỗ phát tác.
Cha này, một chút cũng không hăng hái!
Uổng phí cậu tốn sức lừa gạt nhiều như vậy!
Kết cục là lãng phí tấm lòng của cậu!
Một khi nghĩ đến thì cậu không có chút khẩu vị nào ăn sáng cùng nhau!
Sở Hà nhìn cậu tức giận đến quai hàm cũng lồi lên, chịu đựng kích động muốn giáo huấn cậu, cùng Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn nhau.
Cố Cảnh Liên cũng đã hết giận, nhớ đến cậu còn nhỏ tuổi, cũng không cùng cậu so đo như thường.
Huống hồ Tiểu Bảo làm như thế cũng không có ý gì xấu.
Anh hình như là quá dung túng đối với đứa con trai này rồi.
Cố Cảnh Liên đột nhiên xiên hai miếng chân giò hun khói để lên đĩa cơm của cậu, trầm giọng nói:
"Mẹ con cho con ăn nhiều thịt một chút."
Chỉ là một câu nói lại làm cho tâm tình Tiểu Bảo lập tức vui vẻ!
Vốn là không có khẩu vị cũng thoáng cái tỉnh lại!