Cô siết chặt nắm tay, cười buồn bã: “Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, khó mà quay trở lại được. Mộc Tịch, cô tự sắp xếp ổn thỏa đi.”
Nói xong, cô lập tức rời khỏi bệnh viện.
Mộc Tịch thẫn thời ngã ngồi ra đất, cả người lạnh như băng.
Mấy ngày sau, cô tháo kim vô máu, để lại một bức thư và uống thuốc độc tự tử giữa đêm khuya.
Cô tin vào phật học, người tự sát sẽ xuống địa ngục.
Đây là đường lui của cô, cũng là cách duy nhất giữ lại thể diện cho bản thân mình.
Mộc Tịch chết, Vân Thi Thi không bất ngờ cho lắm, bức thư kia cô cũng bỏ vào ngăn kéo chứ không đọc.
Cô tin rằng, sống chết trên đời này đã được định sẵn.
Có lẽ, đây là chuyện đã được định trước rồi.
Cha mẹ Mộc Tịch bị Hữu Hữu liên lụy, chuyện này cô không thể phản bác.
Nhưng Hữu Hữu cũng vì Mộc Tịch mà bặt vô âm tín đến hiện tại.
Rõ ràng chạy không thoạt sự trêu ngươi của vận mệnh.
Mặc dù vậy, cô vẫn tin rằng cậu không xảy ra chuyện gì cả!
Mỗi ngày cô đều thành tâm cầu nguyện, hy vọng có một hôm khi về nhà, có thể nhìn thấy Hữu Hữu làm xong một bàn thức ăn, mặc tạp dề con gấu đáng yêu, đứng trước cửa cho cô một cái ôm.
“Mẹ, mẹ về rồi!”
Cô mong đợi một ngày, Hữu Hữu vừa dọn dẹp tủ quần áo cho cô, vừa càu nhàu: “Mẹ, quần áo mẹ ít quá vậy? Hôm nào con đi dạo phố mua quần áo với mẹ nhé?”
Cô càng mong đợi lúc nửa đêm, cậu cẩn thận đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng đi vào đắp chăn lại cho cô.
Nhưng không biết, rốt cuộc thì bao giờ ngày này mới đến.
Tiểu Nguyệt Dao đã biết nói chuyện.
Từ lúc y y a a, cho đến lúc có thể gọi “Cha”, “Mẹ”...
Dù Tiểu Dịch Thần không cố tình nhắc đến nhưng sao cô có thể không biết, từ đầu tiên Nguyệt Dao gọi chính là “Anh”?
Hôm đó, cậu đang bế cô bé ở phòng đứa nhỏ, cô bé ôm cậu không ngừng gọi “Anh”, cô ngây ra ở cửa, che miệng khóc như mưa.
Cô nghe thấy Nguyệt Dao đang gọi “Anh”.
Vô thức nhớ lại hôm đó, Hữu Hữu bế Nguyệt Dao đi đến bên cạnh cô, hân hoan nói: “Mẹ! Nguyệt Dao vừa gọi anh đấy!”
Lúc đó cô còn không tin.
Nhưng hiện tại, chính tai cô nghe thấy nên không thể không tin.
Nhất định Hữu Hữu không chỉ bế và dạy Nguyệt Dao gọi một lần.
Nếu Hữu Hữu có ở đây thì tốt biết mấy nhỉ?
Nếu chính tai cậu nghe thấy không biết sẽ vui mừng thế nào?
“Hữu Hữu, có nghe thấy không, em gái đang gọi con...”
...
Đảo nhỏ Akram.
Tại bờ biển, thiếu niên mặc quần áo màu đen đứng đó, sóng biển không ngừng xô vào bờ, đánh vào chân cậu, gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt.
Thiếu niên đứng yên bất động, mặc cho sóng biển ập đến.
Cậu mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng manh, chiếc áo không ngừng lay động vì gió biển.
Cậu khẽ nhắm mắt rồi lại mở, gió biển thổi vào hốc mắt cay cay.
Gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp, mắt nhìn xa xăm, chiếc khuyên tai kim cương đen là thứ thu hút tầm mắt người khác.
Phía sau, Lisa cầm áo khoác đi đến, nhẹ nhàng phủ lên người cậu.
“Chủ nhân, gió biển hơi mạnh, cẩn thận kẻo lạnh.”