Nụ cười này không khỏi làm cậu nhớ tới một bộ phim hoạt hình của Disney, trong đó có một bà mẹ kế độc ác, lúc cười rộ lên cũng khiến cậu có cảm giác buồn nôn như vậy!
Thật là khiến cho người ta ghê tởm!
Trong lòng Mộ Dịch Thần âm thầm cảm thán.
Trong lúc cậu oán thầm thì Mộ Uyển Nhu lại lên tiếng: "Không nghĩ tới mày còn nhỏ như vậy đã biết bảo vệ mẹ mình rồi! Ha ha, đúng là một đứa con hiếu thảo."
Mộ Dịch Thần nhíu mày, không biết cô ta rốt cuộc đang muốn nói tới cái gì.
Thình lình lại nghe cô ta hỏi: "Có muốn đi gặp mẹ mày không?"
Mộ Dịch Thần vừa nghe vậy, mắt đột nhiên trợn trừng lên: "Mẹ tôi đang ở đâu?"
Mộ Uyển Nhu cười lạnh, biểu cảm trên mặt có chút đắc ý và ngạo mạn: "Mày không cần quan tâm mẹ mày đang ở đâu, chỉ cần mày muốn gặp, tao sẽ lập tức đưa mày đi!"
Mộ Dịch Thần há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, chậm rãi híp mắt lại, đánh giá cô ta một lúc.
Đương nhiên là cậu muốn đi!
Suốt cả đêm qua, bởi vì lo lắng cho mẹ nên cậu không cách nào ngủ yên, cứ trằn trọc trên giường mãi, không biết giờ phút này mẹ đang ở đâu.
Mà cô ta lại nói có thể dẫn cậu đến gặp mẹ.
Mộ Dịch Thần rất muốn đi, mặc dù cậu biết rõ Mộ Uyển Nhu cực kỳ có khả năng là đang lừa gạt.
Dù sao thì sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Mộ Uyển Nhu, nghe những lời cô ta nói, cậu cũng cảm giác được mục đích của cô ta chắc chắn là không đơn giản!
Lúc trước, Hữu Hữu từng dặn dò cậu.
Đúng lúc này, chiếc xe chuyên đưa đón cậu đi học đã trở về, Hữu Hữu không ở trên xe, chứng tỏ cậu nhóc kia đã trốn thoát an toàn rồi!
Nếu vậy cậu cũng không cần tiếp tục đóng giả thân phận của Hữu Hữu nữa!
Dù sao, đối với cục diện hiện giờ mà nói, khôi phục lại thân phận vẫn hết sức an toàn!
Xung quanh biệt thự họ Mộ có rất nhiều bộ đội vũ trang bao vây và canh gác, nhưng mà người mà bọn họ trông chừng là Vân Thiên Hữu chứ không phải là cậu.
Cậu rất an toàn.
Nhưng mà Mộ Uyển Nhu lại nói với cậu, cô ta có thể dẫn cậu đi gặp mẹ!
Mộ Dịch Thần nôn nao trong lòng, có chút dao động.
Cậu biết rõ, quá mức quan tâm thì lòng sẽ loạn, nhưng mà không nắm được tin tức của mẹ thì trong lòng cậu không yên nổi.
Mộ Dịch Thần trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhìn cô ta với vẻ hoài nghi, ánh mắt cũng có vài phần thăm dò: "Cô hẳn là có mục đích không thể nói cho người khác biết phải không?"
"Mày cho là tao có động cơ gì với mày sao?"Mộ Uyển Nhu cười khinh miệt: "Mày yên tâm, tao chỉ là thương hại mày sốt ruột nên mới đưa mày đến gặp mẹ thôi! Có đi hay không là tùy mày quyết định!"
Trong những lời này lại có chút ý tứ lạt mềm buộc chặt*!
* lạt mềm buộc chặt: vờ tha để bắt thật
Mộ Dịch Thần cắn răng, không tiếp tục do dự nữa: "Được, vậy cô dẫn tôi đi đi! Nhưng mà tôi phải cảnh cáo cô, tuyệt đối không được giở trò gì!"
Mộ Uyển Nhu cười lạnh một tiếng, thằng nhóc này lại còn ra vẻ cảnh cáo cô cơ đấy!
Chỉ là một đứa bé trói gà không chặt, lấy tư cách gì mà cảnh cáo cô ta?
Bằng vào thân phận của Mộ Uyển Nhu, có thể tự do ra vào biệt thự nhà họ Mộ, có thể thần không biết quỷ không hay mà đưa Mộ Dịch Thần ra khỏi biệt thự đương nhiên chẳng phải chuyện khó gì.
Xe rời khỏi biệt thự nhà họ Mộ.
Mộ Dịch Thần bị bắt che kín mắt.
"Che mắt lại đi!"
Thế này là sợ cậu yên lặng ghi nhớ đường đi sao?
Mộ Dịch Thần hừ lạnh một tiếng nhưng cũng không phản kháng, che kín mắt lại.