Vân Thi Thi nhìn thấy anh đi tới, nói: “Tiểu Kiệt, anh rể cậu bị thương rồi, mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”
"Sao lại thế này?"
Cung Kiệt không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi đến nơi đã nhìn thấy Hữu Hữu cô độc ngồi ở một bên, nhìn quảng trường đang bị kéo dây cảnh giới, khung cảnh thật tịch liêu, hiêu quạnh.
Vân Thi Thi thì đang ôm Mộ Nhã Triết.
“Cách đây không lâu có người dùng súng nã vào người trên quảng trường, thương vong rất nhiều.”
Cung Kiệt hỏi: “Xe cứu hộ đâu? Tôi nhìn thấy có rất nhiều xe cứu thương chạy đến đây.”
Vân Thi Thi lắc đầu nói: “Người bị thương nhiều lắm, ưu tiên cho người bị thương nặng.”
Mộ Nhã Triết chỉ bị thương ngoài da, vì thế, xe cứu thương chỉ băng bó đơn giản.
Vân Thi Thi sốt ruột chết đi được, cho dù Mộ Nhã Triết luôn an ủi, nói đó chỉ là vết thương nhỏ, không cần lo lắng.
Nhưng cô lại rất lo.
Cung Kiệt xem xét vết thương của Mộ Nhã Triết, đúng thật là vết thương nhỏ. Cầm máu được là sẽ không sao. Vết thương ngoài da do đạn xẹt qua, cũng sẽ không để lại sẹo.
Anh cũng nói: “Thi Thi, chị đừng lo lắng, tôi xem rồi, đúng thật là vết thương nhỏ thôi.”
Thấy Cung Kiệt cũng nói như vậy, Vân Thi Thi lúc này mới chịu yên tâm!
Mộ Nhã Triết nói là vết thương nhỏ, cô còn tưởng là anh sợ cô lo lắng, an ủi cô mới nói như vậy.
Cung Kiệt tìm hiểu tình hình, biết được chuyện mới xảy ra khi nãy, cũng có chút kinh ngạc.
“Trị an của thủ đô luôn rất tốt, sao đang yên đang lành lại xảy ra vụ nổ súng?”
Vân Thi Thi cũng tỏ vẻ khó hiểu.
Hữu Hữu bỗng nhiên xoay người lại, lạnh lùng nói: “Chắc là vì muốn trả thù xã hội.”
Cung Kiệt nghe xong cũng không nói gì nhiều: “Lên xe thôi! Cho dù là vết thương nhỏ cũng phải nhanh chóng xử lý!”
Mộ Nhã Triết gật đầu, tự động đứng dậy, nói với Cung Kiệt: “Đừng đến bệnh viện lớn trong trung tâm, ở đó bệnh nhân rất nhiều. Vết thương này tùy tiện đến bệnh viện nào cũng được.”
“Được.”
Ba người lên xe, Cung Kiệt đưa họ đến một nơi khá xa, tìm đại một bệnh viện cỡ trung.
Kẹt xe suốt dọc đường đến đây, nhưng đường rời khỏi thì rộng rãi hơn nhiều.
Xe cứu thương ưu tiên chở bệnh nhân đến những bệnh viện lân cận, vì thế, những bệnh viện lớn gần trung tâm thành phố đều đầy bệnh nhân.
Nếu so sánh thì tuy bệnh viện này có nhỏ hơn một chút, nhưng tốt ở chỗ là không nhiều người, nhanh chóng đến lượt mình.
Khi Mộ Nhã Triết đang xử lý vết thương, trên hành lang, Hữu Hữu lại chạm mặt Cố Cảnh Liên lần nữa.
Thật không ngờ hai người lại có duyên đến như vậy. Đến cả bệnh viện cũng đến chung một chỗ.
Cố Cảnh Liên không bị thương, người bị thương là Lâm Hi. Lúc đám người rời đi, cậu bị ngã trúng lan can, vai bị rách một đường nhỏ, phải may lại mấy mũi.
Lần thứ hai gặp nhau, Cố Cảnh Liên không ngờ Hữu Hữu lại bình yên vô sự.
Khi nãy nhìn thấy Hữu Hữu ngược dòng người chạy về phía trung tâm quảng trường, anh còn tưởng cậu nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Cho dù tránh được đạn dược thì không tránh được bị dòng người chèn ép.
Chỉ sợ đột nhiên ngã xuống sẽ bị dòng người giẫm đạp.
Nhiều bệnh nhân như vậy, trong có một bộ phận bị đạn bắn trúng, phần khác còn là vì bị ngã rồi bị người khác giẫm lên.
Có những người vốn dĩ không hề bị thương, nhưng theo dòng người giẫm đạp đã mất mạng, số này cũng không ít.
Cố Cảnh Liên thấy Vân Thi Thi ngồi phía sau Hữu Hữu, bỗng chốc hiểu ra, cậu gấp rút chạy đi như vậy là để tìm ai.
Chuyện này thật ngoài dự đoán của anh!