Nhưng mà, có cách nào đâu?
Sao cô lại sống bất lực như vậy?
Ngay cả việc oanh oanh liệt liệt đi yêu người đàn ông mà mình yêu, cũng đã thành hy vọng xa vời!
Từ nhỏ, sống trong căn nhà như vậy, từ khi cô sinh ra, thì đã nhận được muôn ngàn cưng chiều của mọi người.
Danh môn vọng tộc*, đều có xã giao thuộc về mình.
*Danh môn vọng tộc: danh gia và vọng tộc (nói khái quát); gia đình, dòng họ có danh tiếng, được trọng vọng trong xã hội.
Bên cạnh cô ta, không thiếu bạn thân và bạn bè cũng có xuất thân cao quý, dù là như vậy, cô ta vẫn như cũ người danh giá nhất được chú ý nhiều nhất!
Bao nhiêu người hâm mộ cô ta.
Nhưng làm sao cô ta lại không hâm mộ những cô gái xuất thân bình thường kia!
Ít nhất, có quyền lợi lựa chọn hôn nhân của mình, không phải sao?!
Môn đăng hộ đối*, môn đăng hộ đối...
*Môn đăng hộ đối là câu thành ngữ chỉ việc 2 gia đình trong quan hệ thông gia, nhà trai và nhà gái là tương xứng với nhau về mặt địa vị xã hội và tài sản, đều là những gia đình quyền quý, giàu có, theo quan niệm hôn nhân thời phong kiến. Ý nói Từ ngoài cửa cho đến trong nhà đều tương xứng
Đi mẹ nó môn đăng hộ đối!
Vì sao tình yêu lại phải thành lập trên những điều không công bằng như vậy?
Nhìn lại vẻ mặt chân thành khuyên bảo của người lớn trong nhà, trên miệng treo câu, "Tuyết Nhã, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho cháu! Suy nghĩ cho cháu!"
"Lấy thân phận của cháu, tự nhiên phải chọn một đối tượng kết hôn xứng đôi!"
"Chuyện hôn nhân của cháu là chuyện của cả dòng họ, chứ không phải việc riêng tư của bản thân cháu! Chuyện này liên quan đến mặt mũi dòng họ, là chuyện lớn của dòng họ, không tới phiên cháu một mình quyết định!"
Những tiếng vụn vặt không ngừng vọng bên tai.
Lâm Tuyết Nhã mới vừa đi tới cửa, cuối cùng không đứng nổi, dưới chân mềm nhũn, dựa vào cửa ngồi bệt trên đất.
Phòng riêng to như vậy, chỉ còn một mình cô.
Hoàn cảnh như vậy, không thể khống chế bản thân nữa, Lâm Tuyết Nhã ôm mặt, làm càn khóc rống lên.
"Hu hu hu - -!"
Cô ta thật sự không muốn cuộc hôn nhân như vậy!!
Có tiếng mà không có miếng, ở mặt ngoài thì tôn trọng nhau như khách, nhưng kết quả thì thế nào?!
Cô ta muốn tự do thích một người người đàn ông, chứ không muốn bị cưỡng bức nhận cuộc hôn nhân sắp xếp thế này.
...
Cô ta không cần ai cả.
Trừ Hoa Cẩm, ai cũng không cần!
Nhưng mà...
Thật khó khăn!
Lâm Tuyết Nhã ôm đầu gối, cuộn mình trong góc, thất thanh khóc lên.
Phục vụ đi ngang qua cửa nghe thấy trong cửa có tiếng động khác thường, tò mò, đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng khóc, trong lòng cả kinh, vòng qua nhìn thoáng qua.
Thì thấy một cô gái ăn mặc thời thượng cuộn mình trong góc, che miệng đau khổ, nước mắt không ngừng rơi xuống, lập tức ngồi xổm xuống, muốn đỡ cô ta dậy.
Lâm Tuyết Nhã lại mạnh mẽ tránh khỏi."Đừng đụng vào tôi! Hu hu hu... Tránh ra... Đều tránh ra đi! Ai cũng đừng đụng vào tôi..."
"Cô gái này, cô làm sao vậy? Bị thương chỗ nào rồi sao?"
"Cút ngay..."
Lâm Tuyết Nhã khóc không thành tiếng, "Chẳng lẽ ngay cả quyền lợi khóc tôi cũng không có sao?!"
Phục vụ xấu hổ một phen, đứng tại chỗ, lại khó có thể từ bỏ, đành phải gọi quản lí giải quyết chuyện này.
Đương nhiên, những chuyện này đều nói sau.
...
Rời khỏi nhà hàng, Mộ Yến Thừa cũng không về nhà ngay.
Giờ phút này, tâm trạng anh ta hết sức phiền muộn, Mộ Yến Thừa càng nghĩ, vốn muốn đi chỗ Mạnh Tinh Tuyết, nhưng mà, đi tới đó, chẳng lẽ phải đối mặt với khuôn mặt u sầu kia sao?
Vừa nghĩ đã sinh lòng chán ghét.
Thôi!
Tâm trạng phiền muộn, đi uống chút rượu đi!
...
Quán bar Quần Lâm Thiên Hạ.
Quán bar này là do một cậu con nhà giàu trong vòng tròn này đầu tư, rất nhiều nhân vật cậu ấm cô chiêu nổi tiếng đều từng đến thăm nơi này, Mộ Yến Thừa cũng thường tới chỗ này uống rượu.
Mỗi khi tâm trạng anh ta phiền muộn, sẽ tới nơi này, chọn mấy bình rượu, một người ngồi trong góc, yên lặng uống.
Rượu mạnh phối hợp với âm nhạc đinh tai nhức óc, có thể xua đi hết những chuyện phiền lòng!
Đây là cách trực tiếp nhất anh ta có thể nghĩ ra.