Trong mắt Vân Thiên Hữu lộ ra vẻ đề phòng.
Khóe mắt Mộ Nhã Triết lóe lên vẻ tà mị, liếc cậu: “Lẽ nào mấy việc này còn chưa đủ sao?”
“...”
“Buôn lậu thuốc súng, lũng đoạn dầu mỏ! Đấy chính là phạm tội đó. Không nghĩ tới con trai của cha, lại doạ người ta đến thế.” Mộ Nhã Triết vỗ vỗ ngực, làm như bị dọa sợ không bằng.
Vân Thiên Hữu hoàn toàn không nói gì.
Cố ra vẻ bị dọa thì có!
Nhìn xem, dáng vẻ chú ấy hoàn toàn bình tĩnh!
Khinh bỉ!
Người đàn ông này quá phúc hắc.
So với tưởng tượng bên trong của cậu còn phúc hắc hơn.
Mộ Nhã Triết suy nghĩ thật sâu hỏi: “Con nói xem, tuổi còn nhỏ đã đứng đầu thị trường súng đạn rồi, mẹ con mà biết thì có bị dọa sợ mà tắc nghẽn cơ tim không?”
Trên mặt Vân Thiên Hữu nở nụ cười rất khinh miệt: “Dù cho chú có nói ra, mẹ vẫn sẽ tin tưởng tôi, sẽ không bao giờ tin tưởng chú! Dù sao, trong mắt mẹ, tôi là bảo bối đáng yêu nhất ngoan ngoãn nhất!”
“Nếu như cha có chứng cứ thì sao?” Mộ Nhã Triết bỗng dưng hỏi ngược lại.
Vân Thiên Hữu ngẩn người.
“Cái gì?”
“Chứng cứ liên quan đến thân phận của con, mẹ con nhất định sẽ rất kinh ngạc cho mà xem.”
Mộ Nhã Triết, giờ phút này, cười khẩy một cách chói mắt.
Vân Thiên Hữu dồn nén, cảm thấy hiện tại người đàn ông này khó ưa đến tận cùng.
Nếu như có thể, cậu thật sự rất muốn xé nát khuôn mặt tươi cười của tên phúc hắc này!
“Mẹ con như một con thỏ trắng nhỏ hiền lành, lương thiện. Nếu như biết con trai mình lại là thủ lính của tập đoàn thuốc súng, có thể bị dọa sợ hay không?”
Vân Thiên Hữu hỏi ép: “Chú rốt cuộc biết được bao nhiêu?!”
Hai mắt Mộ Nhã Triết nhìn lên.
Bộ dạng vô tội giống như cái gì cũng không biết.
Có thể Vân Thiên Hữu biết, người đàn ông này, có lẽ mà muốn làm cho chuyện của cậu loạn hết lên.
Mặc dù không tình nguyện, nhưng cậu không thể không thỏa hiệp, nhíu mày mím môi, mở miệng hỏi: “Điều kiện bảo mật?”
“Gọi một tiếng “cha” cho cha nghe một chút.”
Mộ Nhã Triết kiêu căng hất cằm dưới lên.
Đề tài lại quay về ban đầu.
Mặt Vân Thiên Hữu đỏ lên, dường như muốn bốc khói.
Cực kỳ mất mặt.
Không gọi thì cậu rất sợ người đàn ông này nói cho mẹ nghe về thân phận của cậu.
Nếu mẹ biết cậu đang chơi thuốc súng, chơi dầu mỏ, chẳng phải sẽ như chú ấy nói, sợ đến mức tắc nghẽn cơ tim.
Thậm chí còn có thể đánh cậu.
Thật không dám tưởng tượng tình hình sẽ đáng sợ ra sao.
Chuyện này, căn bản cậu dự định sẽ dối gạt không nói. Cậu vốn cho rằng Mộ Nhã Triết sẽ không tra được thân phận của cậu.
Nhưng không nghĩ tới, cậu quá xem nhẹ người đàn ông này.
Vân Thiên Hữu khẽ cắn răng, liếc xéo người đàn ông ấy, lập tức xoay người, quay lưng với Mộ Nhã Triết, âm thanh từ hai hàm răng truyền đến hai chữ: “Cha...ơi...“
Cái nghiến răng nghiến lợi kia, chứa bao nhiêu khuất nhục.
Âm thanh như ruồi muỗi kêu, thấp không nghe thấy được.
Nói hai chữ này ra, đối với cậu mà nói, đã là điểm cuối cùng rồi.
Nhưng mà Mộ Nhã Triết lại không cảm kích, nói: “Không nghe thấy.”
Vân Thiên Hữu phẫn nộ, xoay người lại, lên án: “Chú rõ ràng nghe thấy!”
“Cha thực sự không hề nghe thấy, cha xin thề!” Mộ Nhã Triết đàng hoàng trịnh trọng dựng thẳng bàn tay lên.
Vân Thiên Hữu tức giận đến cắn răng nghiến lợi nói: “Mộ Nhã Triết, chú tin hay không tôi đánh banh xác tổng bộ của tập đoàn tài chính nhà họ Mộ bây giờ!”
Mộ Nhã Triết nói: “Con trai, con quá hung tàn, cha phải đi nói cho mẹ con.”
“Chỉ biết có tố cáo!” Vân Thiên Hữu tức giận.
“Chú có thể làm gì tôi chứ?”
Mộ Nhã Triết thấy khuôn mặt tức giận đến đỏ lên của cậu, phúng phính đáng yêu, không nhịn được mà muốn bóp véo.
Vân Thiên Hữu lạnh lùng trốn, rất chi là ghét bỏ.