Chỉ là, lý trí nói cho ông biết, không nên cố chấp không rời đối với sự thực đã không thể thay đổi.
"Người đã đi, con cũng nên nghĩ thoáng một chút."
"Vậy nếu chị vẫn còn sống trên đời?"
Cung Kiệt bỗng nhiên mang theo chút thăm dò, nhẹ giọng hỏi.
"Lúc trước, bệnh viện nói con bé đã bỏ mạng trong tai nạn xe cộ rồi."
"Nhưng vạn nhất xảy ra kỳ tích?" Cung Kiệt khẩn trương nhìn chằm chằm ông.
Cung Thiếu Ảnh ngẩng mặt nhìn anh, nhìn vẻ mặt cố chấp của con trai, cánh môi có chút run rẩy, mỗi thớ thịt trên người ông cũng run rẩy theo, cho tới hôm nay, mỗi khi nhắc tới đứa bé kia, hốc mắt ông vẫn luôn đỏ ửng: "Nếu con bé còn sống, nếu thật sự có kỳ tích... Ba sẵn lòng trả bằng mọi giá."
Cho dù là dùng tất cả của cải của ông để đánh đổi.
Lời này tuyệt không phải nói đùa.
Mộ Khuynh Thành là người phụ nữ ông yêu nhất, yêu như si như cuồng.
Không được nhìn thấy bà lần cuối, việc này đã trở thành tiếc nuối lớn nhất trong đời ông, chính vì vậy, xuất phát từ sự tự an ủi cũng được, tìm kiếm một chút ấm áp cũng được, mặc kệ là người phụ nữ nào, chỉ cần giữa hai đầu lông mày có một chút giống bà, ông đều giữ lại bên người.
Mất đi bà, về sau ông đều yêu những người phụ nữ giống bà.
Cung Kiệt nghe vậy, hơi nhíu mày.
- Cho dù, là dùng thù hận để đổi lấy?
Cung Kiệt rất muốn hỏi điều này nhưng mở miệng lại thấy có chút hơi đột ngột.
Anh thở dài một tiếng, bỗng nhiên nói: "Cha, không có việc gì, con đi xuống trước đây."
Nói xong, Cung Kiệt liền rời khỏi phòng sách, ngoái đầu nhìn lại căn phòng, chỉ nhìn thấy Cung Thiếu Ảnh chậm rãi đi đến trước cửa sổ, tay chống lên bệ cửa, thông qua cánh cửa sổ vừa lúc có thể nhìn thấy một mảnh hoa hồng rực rỡ phía cuối vườn hoa.
Bóng lưng ông có vẻ vô cùng tịch mịch cô đơn.
...
Tầng hầm ngầm, không ngừng truyền đến tiếng roi quất, cùng tiếng kêu rên của người đàn ông bị ăn đau.
Trong phòng, mấy người đàn ông quỳ trên mặt đất, quần áo trên người tả tơi, rõ ràng là dấu vết bị roi quất, máu tươi chảy đầm đìa.
Cung Kiệt ngồi ở trên ghế, hai chân vắt chéo tao nhã, 10 roi quất xuống, mấy người đàn ông trông vô cùng chật vật.
Đây chính là mấy vệ sĩ luôn theo dõi anh.
"Ngừng đi."
Anh thuận miệng nói, thủ hạ lập tức thu tay.
Cung Kiệt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bỗng mở miệng hỏi: "Các người đã nói với cha tôi bao nhiêu?”
Trong không gian tĩnh mịch, những hạt bụi li ti bay trong không khí, ánh sáng bên ngoài len qua song cửa sổ hắt vào khuôn mặt của bọn họ, vài người trông vô cùng thảm hại nhưng vẫn cố nén đau.
Giọng nói Cung Kiệt lại nghiêm khắc thêm vài phần: "Ở trong mắt các người, lời nói của tôi không có trọng lượng phải không?”
"Cậu, cậu hai...Cậu hai bớt giận..."
Cung Kiệt mặt không chút thay đổi ném điếu thuốc đã cháy gần hết xuống, khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn bọn họ chằm chằm, gằn từng chữ: "Tôi đã nói cái gì, người phụ nữ kia, một chữ cũng không được truyền đến tai cha tôi, vậy mà các cậu đã làm gì?"
"..."
Một đám người lặng im không tiếng động.
Cung Kiệt lạnh lùng cười: "Tốt, tốt lắm."
Anh bỗng nhiên đứng dậy, tới gần bọn họ, giọng nói càng lạnh hơn mấy phần.
"Nhớ rõ lời tôi nói, chỉ cần để lộ nửa chữ nữa, tôi sẽ giết chết các cậu."
Một người đàn ông trong đó ngẩng đầu lên, trên mặt anh ta không có quá nhiều sợ hãi với cái chết, bình tĩnh nói: "Cậu hai! Muốn chém giết muốn róc thịt làm gì cũng được! Chúng tôi trung thành với ông chủ, không hai lòng, đối với câu hỏi của ông chủ, tuyệt đối không dám giấu giếm nửa chữ. Nhưng..."