Sợ anh cự tuyệt, sợ… Mộ Nhã Triết sẽ không vui.
Vân Thi Thi trầm mặc không lên tiếng, cũng không biết nên nói thế nào.
Đầu bên kìa, Cố Tinh Trạch cũng trầm mặc một hồi rồi bất đắc dĩ nói: “Anh vốn cho là, chuyện quan trọng với em như vậy, anh không nên vắng mặt! Nhưng lại không nhận được lời mời của em…”
Anh chợt hít sâu một hơi khí lạnh, giống như lấy hết khí lực, trầm lặng hỏi cô: “Thi Thi, cho dù không cho anh cơ hội để cố gắng, nhưng chẳng lẽ ngay cả cơ hội chúc phúc cho em, em cũng keo kiệt không cho anh sao?”
—— Chẳng lẽ ngay cả cơ hội chúc phúc, em cũng keo kiệt không cho anh sao?
Trong giọng nói của anh tràn đầy khổ sở, lúc này đại não cô lập tức trở nên trống rỗng.
“Em… Em cho là, anh sẽ không muốn tới! Em cho rằng… Có lẽ anh sẽ không chúc phúc cho em.”
“À…”
Anh cười có chút lãnh đạm, giống như tự giễu nói: “Những lời giả dối này anh không muốn nghe. Lời em nói, những thứ em nghĩ, em cho là cái gì chứ?”
Bỗng dưng anh lại nói: “Nếu như em thật sự hạnh phúc, anh có lý do gì mà không chúc phúc cho em… Nếu như, em thật sự hạnh phúc, anh có lý do gì mà… Không buông tha em?”
Bốn chữ cuối cùng, như thể anh phải cắn răng nghiến lợi mà nói ra, bật thốt lên một chữ lại một chữ.
Sắc mặt Vân Thi Thi ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời, tâm tình rối loạn, không biết nên đáp lại lời anh ra sao!
“Ít nhất nên để anh chết tâm đi chứ? Ít nhất nên để cho anh tận mắt thấy em hạnh phúc như thế nào. Anh mới có thể chân chính buông tay chứ?”
Cố Tinh Trạch chợt suy sụp nói: “Ít nhất em cũng nên cho anh một cơ hội để chết tâm chứ?”
“Em…”
Vân Thi Thi gắt gao cắn chặt môi, không ngừng hít sâu, cảm giác áy náy trong tim vẫn như dòng thác lũ, không ngừng cuộn trào lên.
“Thật xin lỗi… Là em có lỗi với anh, Tinh Trạch…”
Trừ hai chữ “xin lỗi” ra, cô không biết phải nói gì nữa!
Cố Tĩnh Trạch cũng tâm phiền ý loạn, không khỏi nóng nảy đứng lên, giọng nói hơi gắt gỏng bất mãn nói: “Anh gọi điện tới không phải để nghe em xin lỗi.”
Vân Thi Thi mím môi, cũng không biết nên nói gì nữa.
Đầu dây bên kia, Cố Tinh Trạch cũng rơi vào một hồi tĩnh mịch, cuối cùng cũng hít sâu một hơi, giọng nói trầm thấp: “Nghe anh nói đây, Thi Thi, anh từ bỏ. Em nên yên tâm… Em không cần lo lắng phòng bị anh nữa, anh từ bỏ, sẽ không yêu em nữa, cũng sẽ không dây dưa với em nữa,…?”
"..."
“Anh gọi cuộc điện thoại này, vì muốn chúc em tân hôn vui vẻ. Không có ý tứ gì khác, cho nên em không cần suy nghĩ lung tung.”
Cô cắn môi cười một tiếng: “Cảm ơn anh, Tinh…”
Lời còn chưa dứt, đầu kia đã vội vàng cúp máy.
“Tút…Tút…Tút…”
Một hồi tiếng “Tút” dội vào tai làm thần kinh cô có phần ngẩn ngơ.
Vân Thi Thi hồi lâu cũng không có phản ứng gì.
Chung cư Danh Thành.
Cố Tinh Trạch ngã ngồi trên ghế sa lon, lòng bàn tay buông lỏng, giống như không còn sức lực, điện thoại rời tay anh rơi xuống.
“Bốp” một tiếng, chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình bể nát!
Vốn cú điện thoại này của anh, không phải vì muốn chúc phúc cho cô.
Thật ra anh muốn hỏi cô: Tại sao không phải Mộ Nhã Triết thì không được?
Chẳng lẽ anh không được sao?
Anh cũng có thể cho cô hạnh phúc.
Đồng thời, anh cũng tự hỏi lòng mình, tại sao không phải Vân Thi Thi thì không được?
Sao người phụ nữ khác không được?
Càng hỏi như thế, tâm tình càng rối loạn.