Vân Thi Thi lập tức bật cười, "Là tôi cố tình gây sự sao? À..., hóa ra là như vậy."
"Vì sao em biết chuyện này?"
Mộ Nhã Triết trầm giọng hỏi.
Vân Thi Thi nghe vậy, nhẹ nhàng cười, "Hóa ra, đến bây giờ anh còn muốn giấu diếm tôi."
"Không phải như em nghĩ!"
Trong mắt Mộ Nhã Triết hiện lên sự mỏi mệt, anh gắt gao nhắm hai mắt lại, không còn sức lực mà nói, "Em đừng nghĩ ngợi lung tung."
"Nếu anh làm, sao còn sợ tôi suy nghĩ miên man?!"
"Anh có làm gì đâu!?"
Mộ Nhã Triết cảm thấy cô không chịu nói lý chút nào.
Rõ ràng cái gì anh cũng không làm, lại bị nghi ngờ như vậy, đúng là không biết nói sao!
Vân Thi Thi lạnh lùng nói: "Trước một giây tôi lên đài, Tống Ân Nhã còn gọi điện thoại tới, diễu võ dương oai với tôi, chuyện này thì tính là cái gì, khiêu khích sao? Bây giờ, anh bày ra dáng vẻ vô tội như, là muốn làm ra vẻ cho ai xem."
Tống Ân Nhã gọi điện thoại cho cô?
Mày Mộ Nhã Triết nhíu lại, nghĩ cũng không cần nghĩ, Tống Ân Nhã gọi điện thoại cho Vân Thi Thi, sẽ nói những điều ác liệt thế nào.
Đại khái, mượn cơ hội này, châm ngòi ly gián!
Nhưng anh thật sự chưa từng đoán được điều này.
Anh cho rằng, Tống Ân Nhã là cắt cổ tay tự sát thật, vì một chút tình cảm sau cùng, đi bệnh viện thăm cô ta, không nghĩ tới, cô ta cố ý tự mình hại mình, muốn chiếm được đồng tình và thương hại của anh.
Có tư tưởng xấu xa.
Nhưng, cô nói anh, cố làm ra vẻ?
Sắc mặt Mộ Nhã Triết lập tức nặng nề.
Chưa có ai, dám nói những thứ này trước mặt anh.
Cô là người đầu tiên.
Lúc trước Giang Khởi Mộng khẩn cầu mãi, bởi vậy anh động một tia trắc ẩn với Tống Ân Nhã, còn tưởng rằng cô ta một lòng muốn chết, vì thế, ma xui quỷ khiến dời vé máy bay buổi chiều, đến bệnh viện xem qua liếc mắt một cái, tính trực tiếp bay đi Hải Thị.
Lúc trước anh gọi điện thoại cho Tần Chu, ở trong điện thoại, anh bảo Tần Chu đi cùng Vân Thi Thi, là muốn bảo vệ cô được an toàn.
Nhưng Tần Chu đã hiểu lầm ý của anh rồi.
Anh ta cho rằng, anh không đi, vì thế cũng nói với Vân Thi Thi như vậy.
Trên thực tế, không phải anh không đi.
Chẳng qua chỉ dời một chuyến báy, đã định thăm Tống Ân Nhã xong, thì lập tức đặt vé máy bay bay thẳng đến Hải Thị.
Nhưng mà, lại có hai chuyện ngoài ý muốn.
Một chuyện, là Tống Ân Nhã.
Một chuyện khác, là đặt vé máy bay, nhưng chuyến bay gần nhất là bảy giờ tối.
Biết rõ sẽ trễ giờ bay, anh không cần chạy đi như vậy, Mẫn Vũ cũng khuyên bảo, có lẽ đến bên kia, đã là rạng sáng, lần đi Hải Thị này, căn bản không có bất kì ý nghĩa gì.
Nhớ cô, sợ cô mất mát, bởi vậy, anh vẫn muốn bay qua.
Sở dĩ không nhận điện thoại của cô, là vì lúc đi bệnh viện quá vội vàng, căn bản không mang di động theo, trở lại công ty nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ đó, căn bản không biết nên giải thích thế nào, bởi vậy không gọi lại cho cô.
Anh không biết nói dối, không học được dối trá xu nịnh, lại càng không biết phải nói sao cho trọn vẹn.
Nhưng nếu trực tiếp nói lời thật trong điện thoại, lại cảm thấy không ổn, sợ cô miên man suy nghĩ, nhạy cảm hoài nghi chuyện gì.
Cô vô cùng nhạy cảm, rất dễ miên man suy nghĩ, sợ cô nghĩ quá nhiều, nên anh không gọi lại.
Vì thế nghĩ, dứt khoát không nói gì trong điện thoại, đợi đến Hải Thị, nếu cô hỏi, giáp mặt nói rõ ràng.
Nhưng về sau thế nào?
Một loạt chuyện xảy ra, ra khỏi dự đoán của anh.