“Cô là ai?”
Giọng của người phụ nữ vênh váo đắc ý, mang theo một phần khinh bỉ, lạnh lẽo mà chất vấn cô.
Mạnh Tinh Tuyết lập tức sửng sốt!
Thấy Mạnh Tinh Tuyết không có bất kỳ âm thanh gì, Tống Ân Nhã càng thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi. “Tại sao không nói chuyện? Cô gọi tới là tìm ai?”
“Lạch cạch”, điện thoại rơi xuống đất.
Mạnh Tinh Tuyết khổ sở che đi đôi môi run rẩy, nước mắt lăn tròn trên gò má.
Muộn rồi, muộn rồi.
Tại sao điện thoại của anh ta lại ở chỗ người phụ nữ đó.
Lẽ nào, lâu như vậy không tới thăm cô, phải chăng đã xa mặt cách lòng rồi?
...
Cái gì chứ!
Cô không có danh phận, nuôi bên người chỉ như một con chim hoàng yến mà thôi, danh phận còn không có, thì nói chi đến xa mặt cách lòng?
Tình làm gì có?
Người phụ nữ gọi điện thoại tới, mở miệng liền lấy danh phận chính thất hỏi thân phận của cô. Thật hay!
Lẽ nào, trong điện thoại di động của anh, đến cả một cái danh xưng của cô cũng không có sao?
Nghĩ tới đây, Mạnh Tinh Tuyết càng bị đả kích, cảm giác rằng, từ trước tới nay, tình cảm của bản thân, tất cả đều là tưởng bở mà thôi!
Trao trọn tình cảm cho người đàn ông này, hóa ra chỉ là một vở hài kịch!
Tống Ân Nhã cầm điện thoại di động, mơ hồ nghe được tiếng khóc thút thít của người phụ nữ.
Cô ta biết tên của Mạnh Tinh Tuyết.
Tên trên danh bạ điện thoại.
Thừa dịp lúc nãy xem một loạt tin nhắn, chẳng trách, dọc đường đi, Mộ Yến Thừa ôm cô ta nhưng vẫn nhớ cái tên này.
Xem ra, là một trong những tình nhân của anh ta.
Kỳ thực, Tống Ân Nhã vốn không có hơi sức mà quản mấy người tình này của anh ta, giờ nghĩ lại cảm thấy, sau này Mộ Yến Thừa sẽ là chồng của cô ta, nếu đã là chồng, dù không có tình cảm nhiều, nhưng cũng không thể không quản!
Anh ta uống say, vẫn lẩm bẩm gọi cái tên Tinh Tuyết này, hẳn là có chút địa vị trong lòng anh ta.
Bởi vậy, cũng phải nên dằn mặt một chút mới được!
Tống Ân Nhã cầm điện thoại di động, ngạo mạn cất tiếng: “Vẫn còn ở đấy chứ? Nói chuyện đi!”
Mạnh Tinh Tuyết nhặt điện thoại lên, cẩn thận hỏi: “Yến Thừa có ở đấy không? Tôi muốn tìm anh ta!”
“À, Yến Thừa anh ấy...” Tống Ân Nhã cười lạnh một tiếng: “Cô tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Tôi...”
Nghe được xưng hô thân mật như thế, trái tim của Mạnh Tinh Tuyết như bị dao cắt, không ngừng cắn môi.
“Anh ấy giờ đang ở chỗ tôi, nhưng giờ anh ấy mệt nên ngủ rồi!”
Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra, khó có thể tin đến nỗi trợn to hai con mắt.
“Đừng gọi lại nữa!”
Tống Ân Nhã lạnh lùng nói xong, lập tức tắt điện thoại.
...
Đã ngủ?!
Anh ta để cô ta ở đâu?
Cô ta là gì của anh ta? Người phụ nữ của anh ta sao?
Thì ra, cô chỉ là một trong số những tình nhân của anh ta?
Nghe được xưng hô thân mật của Tống Ân Nhã dành cho Mộ Yến Thừa, Mạnh Tinh Tuyết cực kỳ khó chịu.
Chết tiệt!
Cô ta điên rồi thế nên mới gọi điện thoại!
Mạnh Tinh Tuyết bi ai, khóc ra tiếng, khóc rống lên.
Những câu nói kia của Tống Ân Nhã, mỗi một câu giống như dao sắc cứa vào tim, mỗi một chữ đều có thể cắt máu thịt của cô ra!
Trái tim thật đau...
Ô ô ô...
Từ nức nở giờ đến cả cõi lòng cũng tan nát!
Cô không cam lòng, cô thực sự không cam lòng!