“Có người nói, đạo diễn Cố ban đầu có ý định tuyển cô vào vai nữ chính, nhưng kết quả cô lại vào vai nữ phụ, xin hỏi, chuyện này phải giải thích sao?”
Vân Thi Thi ngẩn ra.
Lâm Chi cùng tất cả mọi người, sửng sốt.
Ngoại trừ Hoa Cẩm.
Anh ta nhìn Vân Thi Thi, trên khuôn mặt còn đẹp hơn của phụ nữ, bộ dạng muốn xem kịch hay, anh ta nâng quai hàm, nhìn cô có chút ý vị, âm thầm chờ mong đáp án của cô.
Lâm Chi cũng trừng mắt về phía Vân Thi Thi, muốn xem xem cô trả lời như thế này.
Vấn đề này cực kỳ nan giải.
Nếu trả lời không được thì đều đắc tội với hai bên.
Vân Thi Thi suy nghĩ một hồ, sau đó, mặt mỉm cười nói: “Tôi đóng vai nhân vật này cũng đã nói chuyện với đạo diễn Cố, bởi vì là một diễn viên, mọi người đều hy vọng có thể đóng vai vào những nhân vật có tính khiêu chiến bản thân họ! Tôi rất muốn thử, cũng hy vọng có thể chinh phục vai diễn này. Vì vậy, những tin đồn đó đều là giả, vai nữ chính vốn dành cho tôi là không có thật, chắc hẳn có một số người bị đặt dựng chuyện mà nên!”
Câu trả lời này vừa ra, đạo diễn và nhà sản xuất ngồi bên cạnh cô đều nở nụ cười hài lòng, Lâm Chi thì âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Vân Thi Thi này, trả lời không khiến cô ta thất vọng!
Ít nhất, Vân Thi Thi cũng biết chừng mực!
Dường như Hoa Cẩm có chút thất vọng, quệt môi, cảm thấy vô vị.
Căn bản anh ta còn tưởng rằng có thể xem náo nhiệt.
Kết quả, ai ngờ rằng Vân Thi Thi này lại biết điều như vậy, thật là vô vị!
Sau khi họp báo xong, tất cả kéo sang phim trường.
Hoa Cẩm phát mười phong bao lì xì lớn.
“Chúc khởi quay thuận lợi!”
Tất cả phía dưới đồng loạt hô: “Cảm ơn Hoa Thần!”
“Cảm ơn ông chủ!”
Hoa Thần.
Đây chính là biệt danh mà fans dành tặng cho Hoa Cẩm.
Bộ phim cổ trang đầu tiên mà Hoa Cẩm đóng chính là Hoa Thần Phú, mà nghệ danh của anh ta lại là Hoa Cẩm, với một mỹ nam đậm chất cổ trang này, fans liền gọi anh ta là Hoa Thần.
Thời điểm rời khỏi hội trường, Vân Thi Thi đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra thì va vào Hoa Cẩm đang đứng trước cửa.
Hoa Cẩm cao 1m82, tuy nhiên thân hình lại hơi gầy gò nên mang vẻ đẹp của một người đàn ông cổ điển.
Vân Thi Thi cao 1m65, đúng đến cổ anh ta, cô ra cửa không chú ý nên với va vào anh ta, tiếp xúc thân mật với xương quai xanh của anh ta.
“A...”
Vân Thi Thi bị kinh hãi, lùi về sau một bước, ngẩng đầu thì nhìn thấy anh ta, vẻ mặt cứng đờ.
Hoa Cẩm mỉm cười đánh giá cô.
Ánh mắt của anh ta như làn nước, rất thâm thúy, lúc nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, càng khiến người ta tê dại tận xương.
Nhìn anh ta với khoảng cách gần, dù đã có chuẩn bị nhưng vì anh ta có khuôn mặt quá đẹp mà cô vẫn bị rung động một lúc.
Quá đẹp...
Tứ đại mỹ nam cổ đại, cũng chỉ được như thế này thôi!
Trên người anh ta, không có khí thế vương giả oai vũ bất phàm như Mộ Nhã Triết, cũng không có sự cao ngạo như thiên vương Cố Tinh Trạch, mà là khí chất ôn nhu hòa nhã của một mỹ nam cổ đại.
Trên người anh ta, có chút khí chất nhu hòa của con gái.
Khuôn mặt anh ta thật sự là một kiệt tác của tạo hóa.
Tinh xảo hoàn mỹ đến như vậy, không ai có thể soi mói.