Thành phần lính đánh thuê của Thiên Thai cũng vô cùng đa dạng nhưng họ lại có một đặc điểm chung chính là khát vọng được chiến đấu cực kỳ điên cuồng, chiến đấu được coi như sinh mạng của bọn hắn, đồng thời cũng sẵn sàng vì điều này mà hy sinh.
Có thể dùng một câu nói này để hình dung: "Chỉ cần có kẻ chịu bỏ tiền ra, bọn họ sẽ thay kẻ đó bán mạng. Trong mắt chỉ có tiền tài không có đúng sai, không có phân biệt thiện ác. Bọn hắn có thể bán mạng cho thượng đế nhưng đồng thời cũng có thể bán mạng cho quỷ thần."
Đơn giản lại là, liều mạng bất chấp tất cả.
Tổ chức lính đánh thuê này có bộ tứ thủ lĩnh là Chu Tước, An Kiệt, Tuyết Hồ, Âu Thánh.
Tuyết Hồ am hiểu ám sát, Chu Tước am hiểu đánh lén, An Kiệt và Âu Thánh có danh xưng là vua của lính đánh thuê, năng lực lãnh đạo xuất sắc.
Ở đây không có người bình thường, không có cái gọi là trung thành tuyệt đối với tổ quốc, càng không có quan niệm thiện ác thị phi.
Bọn họ không phân biệt chủng tộc, quốc gia hay quyền lợi thậm chí cũng không màng tới hậu quả gì cả, có thể làm tay sai cho bất kỳ quốc gia hay dân tộc nào thuê họ.
Thứ duy nhất có thể khiến bọn họ rung động chỉ có một chữ Tiền.
Đám tay chân của Mộ Liên Tước làm sao có thể so sánh được với những cỗ máy giết người di động này.
Có bọn họ ở đây, đám tay chân của ông ta một bước cũng đừng mong tiếp cận.
"Hiện tại chỉ có thể đem Vân Thiên Hữu về nhà họ Mộ, may ra thì mới có cơ hội ra tay!"
Mộ Liên Tước ra lệnh.
Đã tới nước này chỉ có thể làm như vậy.
Mượn tay Mộ Thịnh chắc chắn có thể đem Vân Thiên Hữu về.
Bởi vì hiện giờ quyền hành vẫn còn ở trong tay ông ta, nếu như ông ta muốn thì có thể tùy ý điều động cả lực lượng quân đội.
Mộ Uyển Nhu cắn môi, cúp điện thoại, hít sâu một hơi.
Trong phòng đọc sách có ánh đèn sáng.
Mộ Thịnh đang ngồi xem sổ sách, đôi tay già nhăn nheo lật từng tờ kiểm tra khai báo thu chi của bên tài vụ gửi tới, ông ta đeo kính lão, tốc độ đọc cực kỳ nhanh, sắc mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
Cốc cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên.
"Ai vậy?" Mộ Thịnh híp mắt, ngẩng đầu nhìn ra cửa.
"Ông nội, là Uyển Nhu đây ạ."
Mộ Uyển Nhu giọng điệu dịu dàng nói vọng vào: "Cháu có thể đi vào không ạ? Cháu có chuyện quan trọng cần nói ạ!"
Mộ Thịnh trầm ngâm một lát, lập tức thu gọn sổ sách sang một bên, trả lời: "Vào đi!"
Nghe được lời này, Mộ Uyển Nhu liền đẩy cửa bước vào, bưng một bình trà vào đặt lên trên bàn, đem trà rót nhưng ánh mắt lại không dám nhìn thẳng ông, dò xét nói: "Ông nội, cháu đã tìm được tung tích của đứa trẻ kia rồi."
"Hả?" Mộ Thịnh vốn còn tưởng là có chuyện gì, vừa nghe tới từ này, lập tức nhướn mày hỏi: "Đứa trẻ?"
"Vâng! Cháu gần đây luôn tìm tung tích của đứa bé đó ở khắp nơi, có cần đưa nó trở về nhà họ Mộ không ạ?"
Cô ta dò hỏi, không ngừng quan sát sắc mặt của Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh lập tức vỗ bàn, tâm tình biểu hiện sự kích động: "Ở đâu? Mau mang ông tới đó! Đi ngay bây giờ, nhất định không thể bỏ qua, phải đưa đứa trẻ đó về đây!"
"Hiện giờ sao? Trời đã tối rồi, sức khỏe của ông chịu sao nổi?"
Bắp thịt trên cơ thể của ông vì kích động mà hơi co rút lại, nét mặt biểu lộ sự vui vẻ, vừa nghe cô ta nói như vậy, tỏ ra xem thường nói: "Cháu không cần phải nghĩ nhiều như vậy! Lập tức sắp xếp người mang theo, đem đứa trẻ đó về!"
Mộ Uyển Nhu cười, khéo léo nói: "Vâng, thưa ông nội, con lập tức đi chuẩn bị ngay."