Bờ cát trắng tinh, những đàn chim hải âu tung cánh bay lượn trên mặt biển, tiếng sóng biển rì rào khẽ vỗ về bờ cát, khung cảnh đẹp không sao tả xiết.
Bờ biển sáng sớm, từng cơn gió biển khẽ thổi vào khiến người ta có chút se se lạnh.
Hữu Hữu vẫy vẫy tay trước mặt cậu: "Này?! Mộ Dịch Thần, anh choáng rồi hả?"
Tiểu Dịch Thần đẩy bàn tay còn đang vẫy vẫy trước mặt cậu ra, hưng phấn chạy tới chỗ Vân Thi Thi, từ phía sau ôm lấy cô: "Mẹ!"
Vân Thi Thi ngẩn ra, khôi phục lại tinh thần, hơi nghiêng người, tay khẽ đặt lên vai Tiểu Dịch Thần, mỉm cười: "Bảo bối, con tỉnh rồi!"
"Vâng!"
Tiểu Dịch Thần gật đầu như dã tỏi, lập tức khen: "Mẹ đẹp quá! Giống như tiên nữ ấy! Về sau mỗi ngày mẹ đều mặc váy đẹp như thế này có được không?"
Vân Thi Thi bị những lời nói ngây ngô của cậu làm cho buồn cười, cô nhíu mày, hơi ngồi xổm người xuống, dở khóc dở cười nói: "Lễ phục này không phải ngày nào cũng có thể mặc đâu?"
Hữu Hữu cũng đi tới, bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi anh ấy nhìn đến ngây người! Có điều, mẹ, mẹ mặc váy này thật sự rất đẹp."
Bỗng dưng, cậu nhịn không được mà độc miệng trêu mẹ: "Có lẽ do bình thường mẹ quá lôi thôi lếch thếch, không chú trọng cách ăn mặc, cho nên khó có thể đẹp như tiên nữ thế này."
Chênh lệch giống như lòng sông với lòng biển nên mới khiến Mộ Dịch Thần ngẩn người!
Lời này khiến cho Vân Thi Thi không biết nên cười hay nên khóc, cô ra vẻ thương tâm nói: "Hữu Hữu, con nhất định phải làm tổn thương lòng mẹ thế sao?"
Tiểu Dịch Thần cười hì hì nói: "Hữu Hữu miệng rất độc, mẹ dạy bảo em ấy đi!"
Hữu Hữu liếc cậu một cái sắc lẻm, tiếp đó một cái cốc liền rơi vào trên đầu cậu: "Đáng đánh đòn chính là anh!”
Tiểu Dịch Thần oan ức ôm đầu, khóc không ra nước mắt trừng cậu, vẻ mặt đầy thống khổ.
Vân Thi Thi lập tức bênh vực nói: "Hữu Hữu, không cho phép bắt nạt anh trai!"
"Mẹ, là anh ấy bắt nạt con." Hữu Hữu cũng ra vẻ oan ức nói.
So về việc làm ra vẻ vô tội thì cậu đúng là kinh nghiệm đầy mình, Vân Thi Thi vừa thấy vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của cậu thì nhất thời không nỡ nói cậu nữa.
Mộ Dịch Thần lại vô tội cãi lại: "Anh đâu có bắt nạt em?! Rõ ràng là em bắt nạt anh!"
"Anh còn không biết xấu hổ nói em? Đêm qua ngủ anh không an phận thế nào, đá chăn qua một bên sau đó quấn lấy em, khiến em cả đêm không được ngủ ngon, cả người đều bị anh đè cho tê rần."
Hữu Hữu nói xong, trên mặt Mộ Dịch Thần liền xuất hiện vẻ chột dạ.
"Được rồi! Các con đừng náo loạn nữa có được không?"
Mộ Dịch Thần gật đầu nói: "Dạ! Hôm nay là ngày mẹ đính hôn, Tiểu Dịch Thần phải ngoan ngoãn!"
Hữu Hữu không thèm để ý tới khoe khoang của cậu, đi đến trước mặt Vân Thi Thi, Vân Thi Thi vẫn còn ngồi xổm nên tầm nhìn liền ngang hàng với cậu.
"Mẹ..."
Hữu Hữu chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô, ánh mắt quyến luyến đảo qua từng tấc da thịt, cuối cùng rơi vào dây áo hơi lệch trên bờ vai cô, cậu nhíu mày, dịu dàng cười, sau đó vươn bàn tay nhỏ bé tỉ mỉ chỉnh lại dây áo cho cô.
Hàng mi dài của cậu rủ xuống, khóe mắt xuất hiện sự dịu dàng ấm áp làm cho trong lòng Vân Thi Thi mềm nhũn.
"Mẹ đấy, đã 24 tuổi rồi, sao vẫn còn không cẩn thận như vậy? Dây áo bị lệch sẽ không còn đẹp như thế nữa...."
Hữu Hữu chỉnh lại dây áo, đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt.