* Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén, có uy lực lớn nhưng sức giật và tiếng ồn cũng rất lớn.
Cậu xoay xoay khẩu súng trong tay một hồi.
Lúc trước, cậu đã từng nhờ Chu Tước dạy qua một chút kỹ thuật bắn súng.
Cũng không phải là có nguyên nhân gì lớn, chỉ là sau những chuyện xảy ra gần đây, cậu nhận thức một cách sâu sắc rằng mình phải biết được một chút kỹ năng phòng thân.
Tính cách của cậu chính là như vậy, không thích ỷ lại vào người khác.
Cậu quá yếu ớt, nếu như không có Tiểu Dịch Thần, cũng không có sự bảo vệ của Lisa, e là cậu khó bảo toàn được tính mạng bản thân.
Bởi vậy, cậu nhất định phải học cách tự bảo vệ chính mình, đồng nghĩa với việc phải học một chút kỹ năng tự vệ.
Mấy ngày gần đây, cậu cực kỳ cố gắng theo Chu Tước học bắn súng.
Chu Tước giật mình khi thấy cậu rất có thiên phú đối với kỹ thuật bắn súng, nắm bắt rất nhanh, chẳng mấy chốc đã học xong cách lên đạn, ngắm bắn, mặc dù độ chuẩn xác chưa đến mức tuyệt đối nhưng cũng đã cao đến mức khiến cô ấy cảm thấy ngoài ý muốn.
Mộ Nhã Triết thấy cậu cầm súng, lên đạn một cách thành thạo, ngay sau đó, cổ tay giơ lên cao, họng súng chĩa thẳng vào Mộ Liên Tước.
Cả động tác và tư thế đều vô cùng chuyên nghiệp.
Thằng nhóc này lén lút học dùng súng!
Mộ Nhã Triết vừa thấy ngoài ý muốn vừa có chút tán thưởng.
Mộ Liên Tước thấy cậu giương súng, trên mặt lập tức trắng bệch, khoé miệng run run: "Mày... Mày muốn làm gì?"
"Gần đây tôi có học bắn súng, đáng tiếc là vẫn chẳng có ai giúp tôi luyện tay." Hữu Hữu nói hết câu, khóe miệng nhếch lên: "Ông tư, chi bằng ông giúp tôi luyện một chút, có được không?"
"Không... Không..."
Khuôn mặt Mộ Liên Tước trắng bệch, nhanh chóng xoay người, định chạy trốn.
Hữu Hữu không nói hai lời, nhanh chóng bóp cò, nổ hai phát súng vào phía sau chân ông ta.
Mộ Liên Tước thảm thiết hét lên một tiếng, lảo đảo ngã xuống đất, tiếng thét chói tai vang vọng khắp con đường, nhanh chóng tan vào không trung.
"Hai phát súng này, là tôi trả thay cho chú Triệu!"
Ngày đó, nếu không phải Mộ Liên Tước phái sát thủ đến, chú Triệu cũng sẽ không chết.
Đây là món nợ mà Mộ Liên Tước thiếu!
Cậu nhất định phải đòi lại thay cho nhà họ Triệu!
Hữu Hữu lạnh lùng nói xong, lần thứ hai nổ súng, lại là "pằng pằng" hai tiếng, Mộ Liên Tước lại hét lên vô cùng thê thảm, khổ sở ôm lấy đầu gối, cả người giật giật một lúc, đau đến mức lăn qua lăn lại trên đất.
Mộ Nhã Triết nhìn con trai một cái, giờ phút này, giữa cơn gió đêm rét buốt, Hữu Hữu đứng lặng, tấm lưng thẳng tắp, toàn thân tỏa ra hơi lạnh thấu xương!
Cậu nghiêng người, mái tóc hơi hỗn loạn trong gió đêm, phất lên gò má, đan xen vào hàng mi dày rậm.
Vốn là khuôn mặt đáng yêu, lúc này lại có vẻ vô cùng thâm trầm, ánh mắt u ám giống như bị băng tuyết bao trùm, không hề có độ ấm!
Kỹ thuật bắn súng của cậu rất chuẩn, khi đó trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào, giống như chỉ đang làm theo thói quen.
Cho dù nghe thấy tiếng kêu chói tai của Mộ Liên Tước thì cậu cũng không hề bị ảnh hưởng, giống như đã hoàn toàn vô cảm đối với cái chết.
Trong lòng anh rất phức tạp.
Trên thực tế, anh vốn không muốn để Hữu Hữu sớm tiếp xúc với những chuyện đen tối như thế này.
Dù sao cậu nhóc cũng mới chỉ có bảy tuổi, vẫn còn rất nhỏ.