Mộ Lâm Phong cũng kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Mộ Nhã Triết cong môi cười nhạt: "Như mấy người đều đã thấy, hiện tại tôi là chủ nhà họ Mộ, cũng là người có quyền cao nhất. Như vậy, tôi muốn cưới ai, hy vọng là sẽ không có ai phản đối!"
Mọi người hoàn toàn im lặng, không có bất kỳ ai dám lên tiếng.
Mộ Thục Mẫn vô cùng tức giận nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.
Mộ Lâm Phong âm trầm nói: "Chú hỏi lại cháu một câu, cháu thật sự muốn cưới người phụ nữ kia làm vợ sao? Không cưới không được?"
"Chú hai, cháu cũng đã thể hiện thái độ rất rõ ràng rồi, chú có hỏi nhiều cũng vô dụng thôi!"
Mộ Nhã Triết kiêu ngạo hất cằm, thái độ cuồng ngạo, không coi ai ra gì.
"Anh hai, chú ý cách dùng từ của anh một chút! Đây là thái độ nói chuyện của anh với chú hai sao? Hôn nhân đại sự có thể coi là trò đùa sao? Chú hai cũng chỉ là suy nghĩ cho anh, anh không cảm kích thì thôi, lại còn bày ra vẻ muốn gây chuyện như thế!" Mộ Yến Thừa ở bên cạnh lên tiếng.
Mộ Nhã Triết thờ ơ liếc mắt nhìn qua, ánh mắt có vẻ cảnh cáo: "Anh muốn làm cái gì cũng không tới phiên chú phải dạy bảo! Em lấy tư cách gì mà nói chuyện với anh!"
Mộ Yến Thừa lập tức ngậm miệng, trên mặt xanh mét, hết sức xấu hổ.
Anh ta đúng là đã xen mồm không đúng chỗ rồi.
Mặc dù anh ta chỉ nhỏ hơn Mộ Nhã Triết một tuổi nhưng địa vị lại cách rất xa!
Trong lòng anh ta hết sức ghen tỵ, lại càng không phục!
Mộ Yến Thừa tuổi trẻ hăng hái, ở trong lòng anh ta, anh ta có chỗ nào thua kém Mộ Nhã Triết cơ chứ! Anh ta chỉ là còn thiếu thời cơ, thiếu địa vị mà thôi, nói về năng lực, anh ta tự nhận mình rất tài giỏi, bởi vậy mỗi lần bị Mộ Nhã Triết áp chế, anh ta đều cảm thấy căm giận và bất bình trong lòng.
Dựa vào cái gì mà Mộ Nhã Triết có thể kiêu căng ngạo mạn như thế chứ?
Chỉ vì hiện giờ anh là người đứng đầu nhà họ Mộ sao?
Trở thành chủ nhà, cho nên cho rằng mình rất lợi hại sao?
Là chủ nhà họ Mộ thì có thể không cần tự lượng sức mình, có thể khiêu chiến với uy quyền của gia quy nhà họ Mộ sao?
Kiêu căng thì giỏi lắm sao!
Cũng không biết có thể ngồi trên cái ghế kia được bao lâu đâu!
Trong lòng Mộ Yến Thừa oán thầm, hết sức không cam lòng, nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười miễn cưỡng.
"Chuyện kết hôn của tôi, còn có ai có ý kiến gì không?" Mộ Nhã Triết hỏi.
Mộ Thục Mẫn tức giận, nói: "Ha ha, bây giờ cháu là chủ nhà, đương nhiên chuyện này là do cháu định đoạt rồi! Chỉ là cô nhỏ cảm thấy, lúc trước chú hai của cháu thật sự đã nhìn lầm người rồi, sao lại đi nâng đỡ cháu cơ chứ! Bây giờ cháu có quyền có thế rồi, ha ha, còn bắt cả dòng họ bẽ mặt cùng với cháu!"
Mộ Nhã Triết lạnh lùng liếc Mộ Thục Mẫn, ánh mắt như thể đâm xuyên người bà ta.
Mộ Thục Mẫn lại bị ánh mắt anh làm cho thẹn quá thành giận: "Cháu trừng cô làm cái gì? Không biết trời cao đất rộng là gì, cho rằng bây giờ mình là chủ nhà họ Mộ thì có thể coi trời bằng vung sao? Dù gì cô cũng là cô nhỏ của cháu, cháu cũng đừng có tự cho mình là đúng! Hừ!"
"Lời vừa rồi của cô, cháu hy vọng sau này sẽ không nghe thấy nữa!"
"Cháu là đang uy hiếp cô sao?" Mộ Thục Mẫn kích động đứng lên.
"Thục Mẫn, bớt nói vài câu đi! Em cứ để cho nó tùy ý, sớm muộn gì nó cũng sẽ hối hận thôi!" Mộ Lâm Phong ở bên cạnh hầm hừ nói.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, mọi người đang ngồi ở đây, nói theo một ý nghĩa nào đó, đều là người thân của anh.