Mộ Nhã Triết nhíu mày, nhất thời không nghe rõ cô lẩm bẩm cái gì:"Cái gì?"
"Có một cô gái chạy đuổi theo sau xe chúng ta!"
Vân Thi Thi nói: "Thật kỳ lạ, cũng không biết cô ta có nhầm lẫn gì không."
Mộ Nhã Triết nghe vậy cũng nhìn theo kính chiếu hậu.
Nhưng lúc đó đã chẳng còn bóng dáng ai cả.
"Không có ai."
"Không thể nào? Mới vừa rồi em còn nhìn thấy cô ta đuổi theo mà." Vân Thi Thi có chút kỳ quái nhìn kính chiếu hậu, quả thật là không có ai.
"Có lẽ là không phải đuổi theo chúng ta!"
Cô nói xong, ghé đầu tựa lên vai anh.
Xe chạy nhanh về khách sạn.
...
"Cô gái, cô không sao chứ?!"
Trên đường cái, cô gái với mái tóc nâu té ngã trên mặt đất, ánh mắt nhìn theo chiếc xe đã khuất dạng, oán hận cắn chặt môi, bàn tay vỗ mạnh lên mặt đất có chút tức giận.
Thật xui là hôm nay cô lại đi giầy cao gót ra cửa, một đường chạy theo chẳng may lại bị trẹo chân.
Ngã nhào trên mặt đất, cô ta muốn đứng dậy đuổi theo những nào còn thấy bóng chiếc xe đâu.
Chỉ nhớ được biển số xe.
Cô ta chậm rãi đứng dậy, ở đầu gối xuất hiện một vết thương, gót chân cũng bị giầy cao gót cọ sát mất một mảng da.
Cảnh sát chạy tới, đỡ cô ta dậy.
"Không sao chứ?"
"Không sao! Chỉ có chút trầy da thôi!"
Cô gái vừa nói, vừa ngẩng đầu, mỉm cười với anh ta: "Anh cảnh sát, anh có thể giúp tôi tra một biển số xe không?"
"Chuyện này..."
Sắc mặt cảnh sát có chút chần chờ, nếu là người bình thường yêu cầu, anh ta chắc chắn sẽ từ chối.
Nhưng thân phận của cô gái trước mặt này lại là đại sứ nước Z đang ở trong Đại sứ quán Italia.
Cha cô ta là Hoa kiều nổi tiếng giàu có tại Italia, mẹ là người đứng đầu bộ ngoại giao tại Đại sứ quán, gia thế hiển hách.
Yêu cầu của cô ta, tốt nhất là không nên cự tuyệt.
Cô gái mỉm cười với anh ta, nho nhã lễ độ: "Cảm ơn anh, anh cảnh sát!"
...
Xe tới khách sạn, nhân viên khách sạn mang hành lí vào phòng, Mộ Nhã Triết cùng Vân Thi Thi ôm Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu đi vào phòng khách sạn xa hoa.
Hai thằng nhóc đến khi bị ôm đi cũng vẫn không tỉnh.
Chặng đường đi dài dằng dặc, bọn nhóc mệt không chịu được, ghé vào trên vai anh ngủ thiếp đi.
Mộ Nhã Triết cố gắng không làm bọn nhỏ thức giấc, từ Prague đến Italy, bị chênh lệch múi giờ không nói, còn phải ngồi máy bay hàng tiếng đồng hồ, không mệt mới lạ.
Dù sao buổi tối cũng không có việc gì, Mộ Nhã Triết thu xếp cho hai thằng nhóc xong liền cùng Vân Thi Thi đi nghe ca kịch.
Ca kịch Italy nổi tiếng thê giới, Vân Thi Thi đã muốn tới xem từ lâu, nguyện vọng nho nhỏ của vợ, người làm chồng như anh sao lại không thỏa mãn cô chứ?
Vào khách sạn, Mộ Nhã Triết ôm hai tên nhóc lên giường, trong lúc đó Hữu Hữu có thức dậy một lần, nhưng Mộ Nhã Triết thấy cậu cực kì mệt mỏi, lại dỗ cho cậu ngủ tiếp.
Thừa dịp hai tên nhóc yên tĩnh đôi chút, anh lại cùng vợ triền miên một hồi.
Kích tình qua đi, anh ôm cô vào phòng tắm, "hầu hạ" cô tắm dưới vòi nước ấm.
Sau khi tắm rửa xong, Vân Thi Thi cầm máy sấy đến trước mặt anh, làm nũng, nói: "Anh giúp em sấy tóc!"
"Được."
Đối với yêu cầu của cô, có thể thỏa mãn anh đều sẽ không cự tuyệt.
Anh nhận lấy máy sấy, mới vừa mở ra liền nghe thấy tiếng chuông cửa dồn dập.