Trong chăn, Hữu Hữu cảm nhận được sự ấm áp của cậu ấy khuôn mặt không khỏi đỏ lên, ôm ấp của Tiểu Dịch Thần gần như làm cho cậu có chút luống cuống hai tay không biết đặt ở đâu!
Ngay sau đó, là không gian yên tĩnh làm cho người ta sắp hít thở không thông - -
Cũng không biết qua bao lâu, một chiếc hộp từ góc chăn được nhét vào, cũng không biết là cái gì, chỉ nghe, tiếng nói của Tiểu Dịch Thần: "Uhm! Đây là quà anh tặng cho em đó!"
Đây là quà tặng cậu ấy chuẩn bị trước khi đến đây!
Cậu ấy muốn tặng lễ vật cho em trai!
Ngoài chăn truyền đến tiếng bước chân rời đi của Tiểu Dịch Thần.
Ngay sau đó, đó tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Hữu Hữu từ trong chăn ló đầu ra, lấy ra chiếc hộp mà Tiểu Dịch Thần mới vừa nhét vào trong chăn, dưới ánh đèn, chỉ thấy chiếc hộp được đóng gói tinh xảo.
Là quà tặng sao?
Người kia, còn rất để tâm chuyện này!
Hình như cũng không chán ghét nghư tưởng tưởng của cậu.
Đôi mắt của Hữu Hữu hơi cong, lơ đãng toát ra ý cười, khóe môi cũng cong lên.
Thậm chí cậu còn không phát hiện, khi cầm chiếc hộp trên tay, khóe môi cậu cũng cong lên đầy thỏa mãn.
...
Ăn tối xong trở về xe,, Tiểu Dịch Thần ngồi ở trên ghế lái phụ, hình như tâm tình vẫn rất tốt, khóe môi luôn giơ lên.
Mộ Nhã Triết liếc nhìn cậu ấy, không khỏi hỏi: "Con tặng quà gì cho em vậy?"
"Bí mật! Con mới không nói cho cha biết đâu.” Tiểu Dịch Thần ra vẻ thần bí làm mặt quỷ, lập tức ngại ngùng nói, "Em trai nhất định sẽ thích quà con tặng!"
Mộ Nhã Triết đùa nói: "Nhưng hình như em trai không có thích con đâu.”
"Em trai nhất định sẽ thích con! Nhất định!" Tiểu Dịch Thần ghé vào bệ cửa sổ, một đường nhìn vào ánh trăng trên bầu trời, lời thề son sắt nói.
...
Buổi tối, trước khi tắt đèn, Vân Thi Thi đi vào phòng, đã thấy Hữu Hữu vẫn ngồi dựa ở đầu giường, thưởng thức chiếc hộp tỉnh xảo ở trong tay.
Chiếc hộp vẫn được đóng gói xinh đẹp, cho dù trong lòng cậu không thể không thừa nhận, cậu luyến tiếc mở chiếc hộp ra!
Vân Thi Thi đi đến bên giường, Hữu Hữu lập tức phục hồi tinh thần lại, giấu chiếc hộp xuống gối đầu, có chút cảnh giác nhìn cô.
"Đây là quà anh tặng cho con sao?"
Vân Thi Thi hỏi.
"Dạ!" Hữu Hữu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi, lại kỳ quái nói, "Con cũng không thích lắm! Chính là cảm thấy thật thú vị.”
"Mẹ có chút tò mò Tiểu Thần tặng cho con cái gì!" Vân Thi Thi cố ý thử cậu, "Nếu không, chúng ta mở ra xem thử?"
"Không cần!"
Hữu Hữu có chút đề phòng nhìn cô: "Chiếc hộp rất thú vị!"
Tên nhóc con mạnh miệng!
Kỳ thật là luyến tiếc mở ra thôi!
Vân Thi Thi mím môi cười, cũng không vạch trần tâm tư nho nhỏ của cậu.
Đứa nhỏ này, thật sự có chút kiêu ngạo.
Cô có thể nhìn ra, cậu rất thích lễ vật này, khẩn trương, chờ mong, tò mò, tất cả đều viết ở trên mặt.
Nhưng tinsnh tình của cậu có chút kỳ quái, chỉ là không quan biểu đạt mà thôi
Vân Thi Thi đau lòng xoa khuôn mặt non mềm của cậu, nhéo nhéo hai gò má phấn nộn, mím môi nói: "Mẹ yêu Hữu Hữu, Hữu Hữu ở trong cảm nhận của mẹ là không ai thay thế được!"
Hữu Hữu ôm Vân Thi Thi, hôn một cái ở trên mặt cô: "Hữu Hữu cũng yêu mẹ, mẹ ở trong lòng Hữu Hữu là có một không hai!"
"Đi ngủ sớm một chút!" Vân Thi Thi điểm lên trán của cậu, hôn trán cậu nói, "Ngày mai còn phải dậy sớm!"
"Dạ!"
Khi rời khỏi phòng ngủ, nụ cười trên mặt Vân Thi Thi lập tức tắt lụi.
Đứa nhỏ này, trong lòng rõ ràng có chút mâu thuẫn.
Nhất thời, cô cũng không biết phải làm thế nào!