Kinh ngạc nhất là biển số xe kia, có rất ít, đại đa số đều là những nhân vật chính khách tầm cỡ quốc tế của trung ương phía trên, không thì cũng là nhân vật lớn nằm trong tầm bảo vệ đặc thù, treo biển số xe này lên, cho dù là đi tới đâu, cũng thông suốt.
Điều này cũng đồng nghĩa với, sức mạnh tối cao!
Ở thủ đô, quyền thông hành xuyên suốt chính là một loại tượng trưng cho thân phận!
Vì vậy, chỉ đơn giản là một biển số xe, cũng thể hiện được rất nhiều thứ.
Điều làm Mộ Lâm Phong kinh ngạc chính là, trên chiếc xe Bentley này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Theo phản ứng bản năng, chính là nghi ngờ tính xác thực của biển số này.
Bởi vì biển số cao cấp như vậy, ngay tới cấp bậc như ông ta, còn không lấy được!
Chiếc xe Hữu Hữu ngồi này, là của phía trung ương phân phối cho Cung Kiệt, Cung Kiệt làn này tới thủ đô, gặp mặt một số lãnh đạo thần bí, chủ yếu là đàm phán những giao dịch đặc thù.
Cung Kiệt xuất thân từ tập đoàn buôn bán vũ khí, các quốc gia đều muốn duy trì quan hệ chặt chẽ, nhân vật giống như vậy, bất kỳ quốc gia nào cũng muốn tiếp đón cho thật khách khí.
Vì vậy, mỗi lần anh ta tới, trung ương cũng sẽ dùng nghi thức cao quý nhất, đặc biệt tiếp đón anh ta.
Trong bụng Mộ Lâm Phong hồ nghi, vì vậy liền dẫn người tới xem trên chiếc xe này, rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Tuy nhiên, Mộ Lâm Phong vừa mới tới gần, Chu Tước liền giơ tay ra cản lại, lập tức túm chặt cái tay đưa ra phía trước của ông ta.
“Hừm.”
Lực đạo tay Chu Tước dùng rất lớn, cho dù là người mạnh mẽ như Mộ Lâm Phong, cũng bị đau tới cau mày.
Sắc mặt Mộ Lâm Phong vừa động, tình hình lại nhất thời trở nên căng thẳng.
Người bên kia vừa thấy có người dám vô lễ trước mặt Mộ Lâm Phong, quát to một tiếng: “Láo xược! Cô là ai, dám ở đây vô lễ? Mau bỏ tay ra!”
Chu Tước lại lạnh lùng ngước mắt, vẫn không nhúc nhích, nét thanh tú trên mặt nhanh chóng trở nên lãnh khốc cực độ.
Cô chỉ có một người chủ, chỉ nghe lệnh một mình Hữu Hữu, những người khác nói gì, cô cũng không cần nghe!
Chu Tước không những không buông tay, ngược lại còn dùng lực lớn hơn.
Mộ Lâm Phong dường như không chịu nổi đau đớn, đau đến cau chặt mày, nhưng thân phận của ông ta không thể không giữ dáng vẻ nghiêm trang, bắn một ánh mắt sắc bén như chim ưng về phía Chu Tước, trong mắt ngầm mang ý cảnh cáo.
Sĩ quan đứng một bên thấy vậy lập tức quát: “Bảo cô bỏ tay ra, không được vô lễ, cô không nghe thấy sao! Buông tay!”
Dứt lời, anh ta tiến lên muốn cưỡng chế Chu Tước tránh sang một bên.
Bất ngờ Chu Tước trở tay dễ dàng bắt lấy một cánh tay của anh ta, vặn một cái, “rắc”, trực tiếp bẻ gãy cổ tay anh ta.
Người nọ rên lên, chịu đựng cơn đau ở tay, cả người toát mồ hôi lạnh.
Giữa tình thế căng thẳng đó, cửa sổ chiếc xe Bentley chợt chậm rãi được kéo xuống.
“Chu Tước, buông tay. Đừng làm tổn hại hòa khí giữa tôi và ông chú hai.”
Thanh âm trẻ con, nhưng lại lộ ra sự trầm ổn.
Đang lúc Mộ Lâm Phong kinh ngạc, nhìn lại vào trong xe, chỉ thấy ngồi ở hàng ghế sau, Hữu Hữu mặt không đổi sắc dựa vào lưng ghế, dáng vẻ thong dong ưu nhã, nếu không phải bởi vì ngoại hình non nớt kia, ông ta còn không nhận ra đây chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.
Song khi nhìn thấy gương mặt tinh tế kia, trong mắt Mộ Lâm Phong lộ rõ vẻ cả kinh.
“Dịch Thần?”
Theo bản năng, gọi ra cái tên này.