Dàn diễn viên "Quả trám" cùng xuất hiện, nhưng lại không có mặt Cố Tinh Trạch, tất nhiên sẽ tạo thành rất nhiều lời đồn đại.
Vân Thi Thi ngắt điện thoại di động, dựa vào lưng ghế.
Có lúc, làng giải trí thật là một nơi rất tàn khốc.
Cô mới vào nghề không bao lâu, nhưng đã được thể nghiệm qua rất nhiều thứ.
Thôi, không nên suy nghĩ nhiều nữa.
Lúc Mộ Nhã Triết về, Vân Thi Thi đã sớm ngủ thiếp đi, điện thoại di động rơi ở một bên, màn hình vẫn còn sáng.
Anh cầm lên xem thử, thì ra cô vẫn đang học thuộc lời thoại từ nãy giờ.
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó đắp lại chăn cho cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên gương mặt cô.
Vân Thi Thi ngủ không sâu, anh vừa chạm vào đã làm cô tỉnh giấc, mở đôi mắt mông lung ra, nhìn thấy anh, hơi bất ngờ.
"Anh về rồi à?"
Cô dụi mắt, oán trách nói: "Mấy giờ rồi chứ, sao anh lại về trễ như vậy?"
"Công ty có chút việc nên bị kéo dài."
"Ăn tối chưa?" Vân Thi Thi quan tâm hỏi.
Dạ dày anh không tốt lắm, thời thời khắc khắc cô đều chú ý xem anh có ăn đủ cha bữa cơm hay không.
"Ăn rồi."
Mộ Nhã Triết cười, ngồi lên giường, vuốt vuốt mái tóc rối của cô: "Bản thân mình còn lo chưa xong, lo cho anh cái gì?"
"Đâu có? Rõ ràng em tự chăm sóc bản thân rất tốt."
Vân Thi Thi chậm rãi ngồi dậy, ôm hông anh, lẳng lặng ôm thật chặt, rũ mắt, tham luyến dán mặt lên người anh.
Trái tim bông dưng cảm thấy thật an toàn.
Cô thích cứ như vậy mà ôm anh.
Loại cảm giác an toàn này, giống như chỉ cần có anh ở đây, thì trời có sập cũng không sợ.
"Có anh thật là tốt."
Mỗi đêm được ôm anh ngủ, cô đều ngủ rất ngon, cả đêm không nằm mơ gì hết, luôn có thể ngủ thẳng một giấc tới sáng.
Cảm giác rất bình yên.
Mộ Nhã Triết để mặc cho cô ôm, cũng yên lặng, bận rộn suốt một ngày, giờ phút này, rất hưởng thụ thời gian an tĩnh ở bên cạnh cô.
"Được rồi, em ngủ đi, anh muốn đi rửa mặt."
Vân Thi Thi im lặng, vẫn ôm như cũ, không buông tay.
Mộ Nhã Triết thấy cô không có động tĩnh gì, không nhúc nhích.
"Anh không mệt sao?"
"Ngủ đi."
Vân Thi Thi lười biếng, không muốn nhúc nhích, dồn tất cả sức nặng bám lên người anh, sự lệ thuộc của cô đối với anh, giờ khắc này là không thể nghi ngờ được.
"Ngủ thì ngủ, vậy thì đi ngủ sớm đi."
Vân Thi Thi lại "ừ" một tiếng, hiển nhiên vẫn không chịu buông tay ra: "Em muốn ôm anh."
Mộ Nhã Triết bật cười, nhẹ nhàng điểm một cái lên mũi cô: "Cô bé ngốc."
Anh thích cô lệ thuộc vào anh như vậy.
Hơn nữa, còn rất hưởng thụ sự ấm áp này.
Nếu như thời gian có thể tạm ngừng vào thời khắc này, thì thật tốt biết bao.
"Cô gái ngốc, mau ngủ đi, ban đêm lạnh, nếu bị cảm là ngày mốt không lên thảm đỏ được đâu."
Mộ Nhã Triết dỗ cô nằm xuống.
Vân Thi Thi nhẹ gật đầu, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nằm trên giường.
Anh đắp chăn cho cô, khẽ hôn lên cái trán, sau đó đi rửa mặt.
Lúc anh tắm nước nóng xong trở lại phòng, thấy cô gái trên giường đã ngủ, đèn đầu giường vẫn còn sáng, làm nổi bật lên gương mặt xinh đẹp trong suốt của cô, thời gian trôi qua yên bình.
Mộ Nhã Triết lên giường, ôm cô vào lòng, cũng nhanh chóng ngủ theo.
...
Nhà họ Tống
Tống Vân Tích đi tới trước cửa phòng Tống Ân Nhã, người giúp việc cầm cái khay đứng bên cạnh, phía trên là thức ăn đã hâm nóng lại mấy lần, Tống Ân Nhã vẫn không chịu mở cửa ra.