Nói xong, lại nghĩ đến hành trình bận rộn của Vân Thi Thi, dừng một chút, cậu lại u oán nói: "Nhưng mà, sinh nhật năm nay, mẹ trong đoàn phim! Cha, cha có cách gì không?"
Mộ Nhã Triết nghe vậy, lâm vào im lặng.
Vào đêm.
Ngoài Hương Thể Mạn Bộ, xuất hiện khách không mời mà đến.
Hóa ra, Lâm An Quốc nghe thấy tiếng gió, dắt díu con cái, mang theo vợ và con trai, cả nhà xuất hiện trước cửa nhà Hữu Hữu, chỉ hy vọng Mộ Nhã Triết tha thứ!
Lục Cận Dự hành động rất nhanh, Lâm An Quốc cũng nhận được tin rất nhanh, lúc vừa tối, biết tin này, đứng ngồi không yên, vì thế tự mình mang theo vợ, tới cửa nhận lỗi, nếu không, chỉ sợ cả đời này của ông ta, đều bị hủy hết!
Mộ Nhã Triết ở trong phòng sách.
Vì thế, Hữu Hữu mặc áo bành tô, đi ra cửa, thì thấy Lâm An Quốc và Vương Quế Miểu đứng ngoài cửa, vẻ mặt bất an, kinh hồn bạt vía, nhìn thấy cậu đi tới, như là thấy chúa cứu thế vậy, song song đi tới nghênh đón, mặc quần áo phục cổ hoa mỹ, đau khổ cầu xin: "Hữu Hữu! Tổng giám đốc Mộ có ý gì? Để cho tôi gặp tổng giám đốc Mộ, được không?! Có được không?! Coi như là chú cầu xin cháu!"
Lâm An Quốc lúc này, đã không vênh váo hung hăng, kiêu căng tùy tiện như trước, khuôn mặt đầy u sầu, lộ ra sự bất lực nặng nề.
Mà Vương Quế Miểu bên cạnh, sắc mặt rất khó coi, thân thể mập mạp, khuôn mặt u sầu thảm đạm, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, như đã khóc thê thảm.
Bà ta lúc này, đã không còn trang điểm tinh xảo như lúc chiều, vẻ mặt ảm đạm, mây mù che phủ.
Hôm nay sau khi rời khỏi trường học, Lâm An Quốc hung hăng mắng Vương Quế Miểu và Lâm Phong một trận, vẫn chưa hết giận.
Vương Quế Miểu vừa ấm ức vừa không cam lòng, nhưng tính tình bà ta mạnh mẽ, vì thế phản bác một câu, Lâm An Quốc dưới cơn giận dữ, ánh mắt hung hăng đảo qua, trước mặt mọi người trong văn phòng, tát bà ta một bạt tai.
Vương Quế Miểu và Lâm Phong sợ ngây người.
Kết hôn nhiều năm như vậy, hai vợ chồng vẫn rất hòa thuận, Lâm An Quốc có thể có hôm nay, không thể rời khỏi sự giúp đỡ cảu nhà họ Vương, bởi vậy mặc dù trên người Vương Quế Miểu có rất nhiều chỗ khiến ông không hài lòng, nhưng cũng bao dung hết.
Hôm nay, là lần đầu tiên ông ta ra tay đánh bà!
Vương Quế Miểu căn bản không thể tin được, phẫn nộ ấm ức ngập trời, trước mặt nhiều người như vậy, bà ta gào khóc thật to.
Lâm An Quốc không có an ủi bà ta giống như trước kia, nhìn bà ta, chỉ cảm thấy mất mặt xấu hổ!
Ông ta đã sớm không còn kiên nhẫn với bà, Vương Quế Miểu không đọc nhiều sách, vô văn hóa thì cũng thôi, chỉ số tình cảm còn thấp, chọc không ít phiền toái cho ông ta.
Ông ta đã sớm cảnh cáo, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, làm việc bên ngoài, đừng kiêu ngạo ương ngạnh quá, phải biết khiêm tốn nội liễm.
Lập trường, vị trí của ông ta, làm việc phải thật cẩn thận, hơi vô ý, thì là vực sâu vạn trượng!
Làm việc, khiêm tốn một chút, thì không sai.
Biết bao nhiêu người, đều chết vì tác phong kiêu căng!
Nhưng Vương Quế Miểu không hiểu đạo lý này, hôm nay, đã chọc ra họa lớn cho ông ta rồi!
Bởi vậy, bà ta khóc, ông ta cũng chẳng muốn an ủi!
Ông ta còn đang lo lắng!
Trong lòng đang lúc hỗn độn, trước mắt còn không biết làm sao, tiếng Vương Quế Miểu tại khóc ngay bên tai, càng khiến ông ta phiền muộn.
Hai vợ chồng vì thế mà tranh cãi ầm ĩ một trận.
Vương Quế Miểu sượng mặt, tức giận đến mặt đỏ tai hồng với Lâm An Quốc!