Năm tuổi?
Năm tuổi sao?
Bây giờ cậu là người cao nhất trong Nhạc Trí, hơn nữa có được cổ phần lớn ở công ty.
…
Cô đang nằm mơ sao.
Hữu Hữu thấy hai mắt Vân Thi Thi trống rỗng, không khỏi tò mò vươn tay quơ quơ trước mặt cô, “Mẹ, làm sao vậy ạ?”
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cô một cái, không khỏi bật cười, cưng chiều vuốt nhẹ cái mũi của cô.
Lúc này Vân Thi Thi mới hồi phục tinh thần lại, vẫn khó có thể tin liếc mắt nhìn cậu một cái, nói một câu sâu xa: “Thực sự không thể tin được…”
Hữu Hữu an ủi vỗ vỗ bờ vai cô, ý vị thâm trường nói: “Mẹ, phải tin tưởng, toàn bộ đều có khả năng!”
Vân Thi Thi nói ra nửa câu sâu xa, “Thực sự không thể tin được con là do mẹ sinh ra…”
Hữu Hữu trợn mắt há hốc mồm.
Vân Thi Thi có chút xoắn xuýt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hữu Hữu lên, nhìn trái một chút, lập tức lại nghĩ lại vừa rồi lúc Hữu Hữu ở nhà họ Mộ, tư thế cao ngạo, dứt khoát lạ thường, anh khí mười phần.
Nhưng mà nhìn lại thằng nhóc nhu thuận hoạt bát trước mặt, Vân Thi Thi cảm thấy toàn bộ thế giới đều xoay chuyển rồi!
Cô không tin.
Cô có thể nói cô không tin sao!
Bảy tuổi liền thống trị thị trường đồ chơi, cậu mới bảy tuổi đó!
Lúc cô bảy tuổi, còn đang cùng Tiểu Kiệt chơi bùn!
Thực không thể tin được, con trai thiên tài như vậy, đúng là từ trong bụng cô chui ra sao.
Không phải có một cách nói khác, gọi là đột biến gen sao?
Vì sao chỉ có Hữu Hữu đột biến, Tiểu Dịch Thần lại…
Trên cơ bản số học đều tính không được!
A không đúng…
Tiểu Dịch Thần cũng cực kỳ nghịch thiên.
Cô từng tận mắt chứng kiến cậu khiêng một cái máy giặt…
Cậu còn nhỏ như vậy mà có thể khiêng lên trên vai…
Rốt cuộc cô sinh ra một đôi đột biến như thế nào…
Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh nhìn vẻ mặt Vân Thi Thi trợn mắt há miệng, cười ha ha.
“Ha ha ha! Hữu Hữu, em làm mẹ sợ hãi rồi! Ha ha ha…”
Hữu Hữu vô tội tỏ vẻ, “Mẹ, quá thông minh, không phải là lỗi của con.”
Vân Thi Thi cố gắng đỡ đầu, nhắm chặt mắt lại, ý bảo cậu chớ có lên tiếng.
“Bảo bối, để cho mẹ bình tĩnh một lát, trong lúc này, những lời con nói, mẹ không tiêu hóa nổi.”
“Dạ.”
Vân Thi Thi đột nhiên nghĩ đến gì đó, nghi ngờ hỏi, “Con nói người quản lý đó họ Lý sao…?”
“Là người mẹ vẫn cho rằng là hiệu trưởng đó.”
“Hiệu trưởng Lý!”
Vân Thi Thi mở to hai mắt nhìn, “Ông ta là quản lý của con sao?”
“Dạ.” Hữu Hữu ôm ngực, gật gật đầu, “Trợ lý kiêm đi theo.”
…
Khó trách!
Cho đến nay, cô vẫn cho rằng Lý Hàn Lâm là hiệu trưởng nhà trẻ, chỉ là yêu thích Hữu Hữu, mới chăm sóc bảo vệ cậu như vậy.
Trong lòng Vân Thi Thi vẫn lo lắng, nhiều lúc, Hữu Hữu thường xuyên lộ ra biểu tình không kiên nhẫn với Lý Hàn Lâm, nhưng Lý Hàn Lâm không so đo, trái lại lại nơm nớp lo sợ, khi đó cô cảm thấy mơ màng, hiện giờ nghĩ lại…
Đó là biểu hiện cấp dưới kính sợ cấp trên mà thôi!
Nhiều lúc, theo ý cô, thái độ của Hữu Hữu với Lý Hàn Lâm có vẻ rất ngạo mạn, nhưng Lý Hàn Lâm vẫn biểu hiện cực kỳ rộng lượng, hiện giờ nghĩ lại, hoàn toàn là vì làm cấp dưới, sợ bị Hữu Hữu trừ tiền thưởng mà thôi!
Cũng khó trách.
Có thấy hiệu trưởng nào vốn không quen biết học sinh, chăm sóc bảo vệ như vậy sao?
Yêu thương như vậy tựa hồ vượt qua logic bình thường.
Hiện giờ nghĩ đến, Vân Thi Thi nhất thời có một loại cảm giác không biết gì từ đầu đến cuối.
Thằng nhóc này, vậy mà lừa gạt cô nói là hiệu trưởng!