Tôi vốn căm thù đến tận xương tủy chuyện rửa bát, buồn tẻ không thú vị như vậy, nhưng mà vì có anh, làm cho tôi cực kỳ hưởng thụ thời gian rửa bát.
Có một lần, lúc chúng tôi đùa giỡn, anh không cẩn thận làm mặt tôi đầy bọt, tôi lại không cẩn thận, ăn hơn nửa bọt.
Nước rửa bát tạo ra bọt, vào trong miệng, vừa đắng vừa chát, vì chua xót này, mặt tôi đều nhăn lại.
Đông Vũ xuống lầu, dùng tiền tiêu vặt còn sót lại, mua một lon coca, giục tôi uống xong.
Tôi bị anh ép buộc, uống vào một lon coca, lúc uống xong ngụm cuối cùng, vẻ mặt anh khẩn trương hỏi, “Thế nào, còn đắng không?”
Tôi nhìn anh rất lâu, đột nhiên mở miệng, nấc một cái vang dội.
Anh sợ hãi, thấy tôi nở nụ cười ngây ngô, anh lại nghiêm túc đến gần ngửi một cái.
“Ừm! Đều là mùi nước rửa bát!”
Tôi tức giận đuổi theo đánh anh.
“Đều tại anh! Nếu không tại anh, em sẽ ăn bọt vào miệng sao?”
Anh vừa trốn tránh vừa đùa tôi, “Ai bảo em ngốc như vậy! Bé ngốc! Bé ngốc!”
“Anh dám nói bé ngốc nữa xem!”
“Bé ngốc!”
Hình ảnh cứ lặp đi lặp lại, tôi từ trong mạch suy nghĩ phục hồi tinh thần lại, lại trông thấy Đông Vũ và Lâm Lị đã rửa bát xong, đi tới, cầm lấy áo khoác, đang định rời đi.
Tôi ở sau lưng anh cẩn thận hỏi, “Anh thật sự không ăn bánh ngọt sao?”
Đông Vũ không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói, “Anh đã nói rồi, anh không thích ăn bánh ngọt.”
Nói xong, anh nắm tay Lâm Lị rời đi.
‘Rầm’ một tiếng, cửa đóng lại, để lại tôi và Tô Kỳ đứng tại chỗ.
Tôi ấm ức đỏ vành mắt, đi đến trước bàn, nhìn bánh ngọt, trên mặt viết ‘Chúc Đông Vũ sinh nhật vui vẻ’! Hiện giờ nhìn thấy, lại có chút châm chọc!
“Bánh ngọt này cực kỳ đắt tiền…”
Tôi lập tức khóc lên nói, “Em giữ một năm tiền tiêu vặt, mới mua được cái bánh ngọt này, vì sao anh ấy lại không thích ăn bánh ngọt? Là vì bánh ngọt không ngon sao?”
Tô Kỳ vừa thấy tôi khóc, lập tức lúng túng, đi tới, vội vàng an ủi cảm xúc của tôi, “Sao em lại khóc vậy?... Em đừng để ý cậu ấy! Cậu ấy không thích ăn, anh thích ăn!”
Nói xong, anh ta kéo tôi ngồi xuống, cắt bánh ngọt ra, sau đó cầm lấy dĩa ăn, bắt đầu ăn từng miếng từng miếng.
“Ăn ngon.”
Anh ta vừa nói, vừa nhìn tôi, thấy tôi cầm bánh ngọt không nhúc nhích, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bánh ngọt.
Anh ta luống cuống tay chân, đi tới ôm lấy vai tôi.
“Em có biết hay không, anh sợ em khóc nhất! Em vừa khóc, biến thành anh hoang mang lo sợ! Em nói xem, anh nên bắt em làm sao bây giờ?”
Anh ta ngồi xổm trước mặt tôi, dụ dỗ tôi, “Em muốn thế nào, mới có thể không khóc?”
“Tô Kỳ…”
Miệng tôi run rẩy, giọng nói nhẹ như lông hồng, “Anh đưa em đi ca hát đi!”
Tô Kỳ giật mình, không chút do dự gật đầu.
…
Lúc ấy, đi đến KTV là trào lưu, đối với chúng tôi lúc ấy, chi phí phòng KTV cực kỳ quý, một căn phòng bao riêng, mất hơn hai trăm đồng, phòng cao cấp hơn một chút, phải hơn năm trăm.
Còn nước uống nữa, chi phí như vậy, học sinh trung học khó mà trả được.