Rõ ràng tuổi còn trẻ, trên người lại mang theo một loại khí thế bễ nghễ như người đứng trên cao liếc nhìn chúng sinh, toàn thân toát ra hơi thở cường giả.
Cho dù là mẹ Lâm Phong kiêu ngạo hách dịch cũng phải thu liễm thái độ, giật giật khóe môi không nói gì.
Trong đám người, người đàn ông này tồn tại như một vị thần, làm chủ tình huống, khiến cho cả căn phòng rơi vào im lặng, anh không mở miệng thì ai cũng không dám nói.
Mộ Nhã Triết ôm Hữu Hữu vào trong ngực kiểm tra một chút, trên mặt cậu không có tổn thương gì, nhưng khi cởi áo cậu ra, lại thấy chỗ xương quai xanh của cậu có chút bầm tím, không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không hề nhẹ.
Như là bị thứ gì đó đánh vào.
Đương nhiên, không có khả năng là bị người ta đấm.
Có chút giống như bị vật nào đó cứng rắn đập phải.
Vết thương vừa mới không lâu còn hơi đỏ nên không lộ rõ.
Chờ thêm một lát nữa hẳn sẽ sưng tấy tạo thành vết bầm tím.
Trừ chỗ đó ra cũng không có chỗ nào quá mức rõ ràng.
So với Hữu Hữu thì đứa bé kia bị thương nặng hơn một chút, thằng bé cũng được mẹ ôm vào trong ngực, ánh mắt nhìn Hữu Hữu đầy oan ức cùng oán hận, người ngoài nhìn vào liền thấy rõ ràng hai tiểu gia hỏa này đã từng xảy ra một trận "quyết đấu" không chút hữu nghị nào, chỉ là trong ‘’trận chiến’’ lần này Hữu Hữu chiếm được nhiều lợi thế hơn thôi
Trong quá khứ, thân thể cậu không được khỏe, cùng bạn nhỏ khác đánh nhau vẫn luôn là người chịu thiệt.
Nhưng mà gần đây cậu đi theo Tiểu Dịch thần học tập một vài chiêu thức phòng thân, về cơ bản Tiểu Dịch Thần chỉ mới dạy cho cậu những động tác cơ bản nhất thôi nhưng với tầm tuổi này của cậu, có được bản lĩnh như thế đã rất cừ rồi.
Anh cẩn thận kiểm tra, vẻ mặt Hữu Hữu không khỏi có chút sửng sốt.
Một chút ấm áp thấm vào trong tim.
Cậu cũng không nghĩ tới cha cậu sẽ xuất hiện tại trường học.
Sau khi xảy ra chuyện, cô giáo chủ nhiệm có hỏi số điện thoại của cha mẹ để yêu cầu phụ huynh đến giải quyết chuyện này, nhưng số điện thoại đầu tiên cậu nói là số điện thoại của Lý Hàn Lâm.
Gọi qua Lý Hàn Lâm lại để lộ sơ hở.
Giáo viên chủ nhiệm nổi trận lôi đình, lần thứ hai bắt cậu phải đưa số điện thoại của cha hoặc mẹ.
Hữu Hữu suy nghĩ vẫn không nên gọi cho Vân Thi Thi.
Hiện tại mẹ còn đang ở tổ kịch, bề bộn nhiều việc. Hơn nữa bây giờ mẹ là người của công chúng, không thể xuất hiện tại trường của cậu được.
Cha thì sao?
Cha cậu lại càng bận rộn!
Liệu cha có đến không?
Biết cậu gây rắc rối, cha sẽ đến xử lý mọi chuyện thay cậu sao?
Kỳ thật chuyện như vậy giao cho Lý Hàn Lâm toàn quyền xử lý là được, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại nói ra số điện thoại của Mộ Nhã Triết.
Có điều cậu chưa từng nghĩ tới, nửa giờ sau cha cậu đã đến.
Hẳn là nhận điện thoại xong liền chạy đến đây.
Trông lòng Hữu Hữu không khỏi cảm thấy ấm áp, cậu nhích người dựa sát vào lòng cha.
Lần đầu tiên trong đời, cậu có cảm giác có thể dựa vào một ai đó!
Trong lòng yên lặng nghĩ, có chỗ dựa như vậy thật tốt!
Mộ Nhã Triết kiểm tra xong, trong lòng mới thoáng buông lỏng, Hữu Hữu không bị thương là tốt rồi.
Rốt cuộc sự việc xảy ra như thế nào anh cũng không quan tâm!
Anh chỉ biết, anh nên tin tưởng con trai mình!
Anh hiểu tính cách của Hữu Hữu, bình thường cậu nhóc sẽ không vô lý gây tranh chấp với bạn học khác.
Bởi vì trong lòng Hữu Hữu những người bạn này vô cùng đơn thuần, non nớt, bởi vậy cậu sẽ luôn biểu hiện ra bên ngoài mình là một người trưởng thành, chín chắn.