Chỉ thấy qua cha gài bẫy đứa con, chưa thấy qua đứa cha gài bẫy con như vậy!
“Ha ha ha!”
Cô ấy vừa cười đến một nửa...
Cố Cảnh Liên liền lấy bánh kem úp lên mặt cô ấy.
Sở Hà lập tức cười không nổi!
Bơ dính đầy mặt, cô hít thở một cái bơ đều hít vào lỗ mũi.
Sở Hà có chút khó khăn mở to mắt, trên mặt dính đầy bơ chỉ lộ ra một đôi mắt đen nháy có vẻ vô cùng chật vật.
Tiểu Bảo cùng Sở Hà hai mặt nhìn nhau, có cảm giác giống như nhau.
Cố Cảnh Liên nhìn hai mẹ con, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng xuất hiện một chút khẽ nứt không nhịn được, khuôn miệng móc lên bật cười ra rồi.
“A!”
Không biết vì sao anh ấy cười như thế, so với ánh nắng ngoài cửa sổ càng rạng rỡ, giống như cả thế giới đều sáng bừng lên!
Anh ấy sinh ra đã tuấn tú, vậy mà bình thường luôn không chịu cười, bộ mặt rất là lạnh lùng nghiêm nghị.
Cô ấy cũng rất ít khi nhìn thấy anh ấy cười.
Tuy là có lúc anh ấy cũng nhéo miệng mang tính cười tượng trưng, nhưng mà lại làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng không lạnh mà run!
Nhưng mà nụ cười hiện giờ, là nụ cười xuất phát từ nội tâm, lóng lánh như dãy ngân hà!
Thì ra khi một người đàn ông cười lên cũng sẽ có sức hấp dẫn như vậy!
Sở Hà lại có chút xem ngây người.
Vẫn là Tiểu Bảo lập tức phản ứng lại, ngạc nhiên chỉ vào Cố Cảnh Liên khó có thể tin nói: “Cha cười rồi!”
Cấu ấy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cảnh Liên cười, vô cùng kích động.
Vẻ mặt Cố Cảnh Liên không được tự nhiên khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng, trầm mặt xuống trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.
Tiểu Bảo lập tức tủi thân nói: “Cha, cha cười lên nhìn rất là đẹp! Tại sao bình thường giống như ông cụ non, cha nên cười nhiều lên!”
“Câm miệng!”
Cố Cảnh Liên đột nhiên đứng dậy ném một câu: “Cha trở về phòng làm việc!”
Nói xong anh ấy xoay người, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, nhanh chóng rời đi.
Sở Hà cùng Tiểu Bảo nhìn nhau, hai mẹ con hiểu ngầm với nhau cười một cái.
“Con đó, bướng bỉnh quá!”
Sở Hà trìu mến đánh vào sống mũi của cậu ấy, Tiểu Bảo làm bộ nhào vào trong lòng của cô ấy.
“Đừng tới đây!”
Cô ấy reo lên cảnh báo nhưng mà không kịp tránh né, Tiểu Bảo đã nhào vào trong lòng cô ấy, lấy bánh kem trên mặt quẹt lên người của cậu ấy!
“Tiểu Bảo!”
Bọn nhóc thấy vậy cũng bị bầu không khí ấm áp và vui vẻ này truyền nhiễm cũng nở nụ cười.
…
Lúc buổi chiều, bọn trẻ con chơi mệt rồi nên cũng ngồi yên không ít.
Lúc bốn giờ, những phụ huynh cũng lần lượt đón con của họ về nhà.
Đến lúc sắp về nhà, có rất nhiều bạn nhỏ còn lưu luyến không rời, đứng ở cửa không tình nguyện nói lời từ biệt với Tiểu Bảo, hiển nhiên rất là lưu luyến.
Không ít đứa nhỏ gặp được cha mẹ hưng phấn miêu tả cho họ nghe những việc thú vị đã xảy ra trong hôm nay.
Lúc gần sáu giờ tối, ngoại trừ Sinh Nhi ra bọn trẻ đều có người đón về nhà rồi.
Sinh Nhi chơi mệt rồi, ở trong phòng khách ôm lấy gấu bông bực của Tiểu Bảo ngủ thiếp đi, nhưng mà từ từ vào đến đêm, mẹ của Sinh Nhi vẫn không xuất hiện.
Sở Hà không khỏi có chút lo lắng đứng lên, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho mẹ của Sinh Nhi nhưng đều tắt máy.
Sinh Nhi tỉnh dậy, thấy mẹ vẫn chưa xuất hiện đón về, có chút không vui trong lòng!
Tuy là cô bé cũng thích ở nhà Tiểu Bảo muốn chơi thêm một lúc, nhưng mà tối rồi mà mẹ vẫn chưa xuất hiện, khó tránh khỏi cảm thấy có chút bất lực!
Sở Hà đi vào phòng khách, Sinh Nhi lo lắng đi đến và hồi hộp hỏi: “Điện thoại của mẹ gọi được chưa?”
“Vẫn chưa.”
Sở Hà lại giải thích nói: “Báo là tắt máy, có lẽ là do hết pin rồi!”