Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao chúng ta không cần nói đến chuyện tiền bạc,” Quý Tử Uyên đặt điếu thuốc trên bàn tiệc lên, nở nụ cười nửa miệng, “vậy thì cô không nên đòi tiền tôi, cô xem, tôi coi cô như một người bạn, bạn bè thì mẹ tôi ốm, việc bạn phải hiến máu chỉ là chuyện bình thường. ”

“…”

Thang Nhược Lan nghẹn lời.

Một lúc lâu sau cô mới tìm được giọng nói: “Truyền máu không phải chuyện nhỏ, máu của tôi tương đối hiếm, nếu cấp cứu sẽ ảnh hưởng tới tính mạng. Bác sĩ cũng nói hai lần hiến máu phải cách nhau sáu tháng để được an toàn. ”

“Vậy thì sao?”

Quý Tử Uyên hơi nghiêng đầu, “Cô muốn truyền máu an toàn nhất, còn muốn tôi tốt với cô mà cho cô tiền, Thang Nhược Lan cô là bò hay voi, cô như cái thùng không đáy, cô sao lại tham như vậy.”

“Anh hiểu lầm tôi, tôi chỉ muốn bắt đầu kinh doanh cho riêng mình.” Thang Nhược Lan sốt sắng nói.

“Vậy sao cô không hỏi tôi đã tiêu bao nhiêu cho cô.” Quý Tử Uyên nói, “Có hàng trăm triệu. Trước khi cô trở lại nổi tiếng, tôi đã tặng một tòa nhà cho học viện điện ảnh, tôi thậm chí còn tìm ekip hỗ trợ tốt nhất cho cô. Bản thân cô không có năng khiếu làm diễn viên, huống hồ cô xuất thân từ địa phương nhỏ. Bây giờ ở thành phố lớn nhất Nguyệt Hàn, tôi đã mua cho cô một căn nhà, một biệt thự và một xe sang do cô đứng tên. Bây giờ cô nói với tôi muốn khởi nghiệp mà ba triệu cũng không bỏ ra được? ”

Quý Tử Uyên giễu cợt, “Đừng nói trước kia trong làng giải trí cô kiếm được mấy trăm triệu, chỉ tính nguyên tiền tôi đưa cho cô, trong tay cô cũng có thể có mấy chục triệu, cuối cùng lại không nỡ lấy ra ba triệu. ”

Thang Nhược Lan tái mặt, “Tôi… Tôi luôn tiêu xài hoang phí, mấy cái nhà cửa … xe không dễ dàng bán đi trong chốc lát.”

“Thang Nhược Lan, điều tôi khinh bỉ nhất ở cô chính là sự đạo đức giả của cô. Muốn có tiền thì cứ nói, đừng giả nhân giả nghĩa nữa.”

Quý Tử Uyên khinh thường nói: “Cô có thể nói thẳng cho tôi biết, nếu tôi không cho cô số tiền này, cô sẽ không truyền máu cho mẹ tôi, tôi nhất định sẽ cho cô.”

“…”

Thang Nhược Lan ấm ức cắn môi.

Cô ấy vẫn còn tiền, nhưng cô ấy không có tương lai, cô ấy chỉ muốn tiết kiệm thêm tiền, phòng khi khoản đầu tư lần này thua lỗ.

“Đi đi. Tương lai cô đi đòi tiền của cha tôi. Mẹ tôi là vợ của ông ấy. Tôi đưa tiền mấy năm nay, thậm chí suýt chút nữa đem hôn nhân cả đời ra đánh đổi. Bây giờ đến lượt ông ấy trả giá.”

Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói: “Hơn nữa mẹ tôi nhờ cô truyền máu, mẹ tôi cũng có tiền, cô đừng bắt tôi một mình chịu tội.”

Thang Nhược Lan đỏ mặt và xấu hổ trước những gì anh nói.

Trước mặt vợ chồng Quý Trạch Hào, cô luôn tỏ ra ân cần, nếu đòi tiền, bọn họ sẽ nghĩ về cô như thế nào và sau này làm sao có thể kết hôn với Quý Tử Uyên.

“Tử Uyên, tôi……”

“Cút đi.” Quý Tử Uyên hung hăng hất canh nhân sâm trên bàn xuống đất.

Súp bắn tung tóe khắp nơi.

Thang Nhược Lan sợ tới mức lùi lại hai bước.

“Nếu muốn tôi yêu cô, trước tiên phải trở nên giống Nguyễn Nhan, sau đó để cho tôi rửa mắt mà nhìn, rồi hãng nói.” Quý Tử Uyên lạnh lùng buông lời.

Thang Nhược Lan không thể tin được.

Nguyễn Nhan đối xử với anh như vậy, mà anh còn rửa mắt mà nhìn.

Quý Tử Uyên có lẽ là người có khuynh hướng thích bị ngược.

Chưa đầy một giờ sau khi Thang Nhược Lan rời đi.

Đường Giai đi vào báo cáo, “Quý tổng, phu nhân đã chuyển 3 triệu vào tài khoản Thang Nhược Lan.”

Quý Tử Uyên nâng trán, “Chúng ta đã cho cô ta ăn nhiều quen miệng rồi.”

Đường Giai nói không nên lời: “Sau này cô ấy sẽ yêu cầu Quý gia đưa tiền đầu tư nữa. Cô ấy hút máu hay vàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK