Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt lạnh lùng của Thương Dục Thiên dần chuyển biến tốt hơn, bước đến bên tai của Khương Tụng nói: “Đợi sau khi trở về hãy nói yêu anh.”

Khương Tụng: “…”

Thật không thể chịu được một ông già lại trẻ trâu như vậy.

Thương Mỗ giả vờ như không thấy, dù sao cũng đã quen với chuyện này, đối với cha mẹ mà nói đó chính là một món quà.

Khương Kiều Nhân cũng không có cái tâm tư kia, đầu óc lúc này rất lộn xộn, cô không ngờ Khương Tụng trở về Thanh Đồng liền sẽ có chút manh mối để khôi phục trí nhớ. Có lẽ lúc trước bà vẫn chưa lấy lại được trí nhớ vì bà ấy chưa đến những nơi quen thuộc. Nếu như ở lại nơi đây sinh sống thêm một thời gian có thể sẽ khôi phục trí nhớ, đến lúc đó bà ấy sẽ biết Khương Tuyết Nhu chính là con gái của mình.

Cô phải ngăn cản Khương Tụng khôi phục trí nhớ.

Nhưng phải làm thế nào đây.

Về đến biệt thự, Khương Thái Vũ và Lạc Tâm Du đã đợi ở cửa một lúc.

Sau khi xe dừng lại, trước tiên có một người đàn ông mạnh mẽ, uy lực bước xuống là Thương Dục Thiên, sau đó trên xe của ông ấy có một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, người phụ nữ đó chắc đã được chăm sóc kỹ lưỡng nhìn có vẻ như ngoài ba mươi tuổi.

Khương Thái Vũ nhìn bà một cái, hai mắt đỏ hoe, “Tụng Tụng……”

Ông hét lên và lao đến, nhưng đã bị Thương Dục Thiên hống hách chặn lại.

“Cha, đây là cậu và mợ của con.” Thương Mỗ nhắc nhở dặn dò cha, để cha không nên ghen tị như vậy.

“Tôi thấy được.” Thương Dục Thiên nhẹ giọng nói, ông chỉ là không muốn bất kì người đàn ông xa lạ nào ôm Khương Tụng.

“Anh chính là anh của tôi.” Khương Tụng nhìn về phía Khương Thái Vũ, sau khi nhìn thấy mấy người này, trong trí nhớ có cảm giác quen thuộc.

“Tụng Tụng, anh thật không ngờ em vẫn còn sống.” Khương Thái Vũ thực sự xúc động, dù sao thì từ nhỏ đến lớn đã sống cùng em gái, sau này khi Khương Tụng rời đi ông cũng trở nên lợi hại hơn.

“Tụng Tụng, chị là chị dâu của em, em vẫn còn trẻ trung xinh đẹp như trước.” Lạc Tâm Du xúc động nói, “Không giống như chị và anh trai của em nhìn giống như những người 60 hay 70 tuổi.”

“Mợ, các người cũng là do ở trong tù chịu khổ.” Khương Kiều Nhân nhanh chóng tiếp lời, đồng thời nhắc nhở Khương Tụng rằng anh trai và chị dâu của bà thành ra thế này chính là do Khương Tuyết Nhu.

Khương Thái Vũ nghe cô gọi “mợ “, cả người cứng đờ, cũng may là Lạc Tâm Du phản ứng nhanh, “Đừng nói chuyện đó, vào trước đi.”

“Anh trai, chị dâu, mấy chục năm qua nhờ có các người đã chăm sóc cha mẹ và Kiều Nhân”, Khương Tụng cảm kích nói, ” Các người đã dạy dỗ con bé rất tốt.”

Khương Thái Vũ không nói gì, Lạc Tâm Du áy náy nói: “Đừng nói như vậy, tất cả là tại chúng tôi. Lúc trước Kiều Nhân bị bọn buôn người bắt cóc, cũng may là chúng tôi không bỏ cuộc, sau này tìm được và trở về an toàn. Ngoài ra, Tụng Tụng, thật sự xin lỗi, tập đoàn Hồng Nhân do em thành lập năm đó vốn dĩ là muốn để lại cho Kiều Nhân, nhưng con gái chị ác độc đã lấy đi toàn bộ tài sản của gia đình. Chúng tôi … ”

“Đừng nói nữa, không trách được các người.” Khương Tụng dùng ánh mắt lạnh lùng ngắt lời bà. “Tuy rằng em không quan tâm đến tài sản này, nhưng có một số người đáng để bị trừng phạt.”

Khương Thái Vũ lắp bắp nói: “Tụng … Tụng, kia dù sao cũng là khúc thịt của anh. Em trừng phạt con bé thế nào cũng được, nhưng đừng giết con bé có được không.”

“Các người quá mềm lòng.” Khương Tụng thở dài, “Nhưng em có thể hiểu được, đừng lo lắng, em không làm gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ là làm cho cô ấy thân bại danh liệt, bắt cô ấy phải trả giá cho những việc làm sai trái trong quá khứ.”

Thương Mỗ ở bên bất giác nhíu mày, nghĩ đến Khương Tuyết Nhu liền có chút hụt hẫng, cô ấy là người xấu đến mức như vậy sao?

“Nhân tiện, ngày mai anh có thể đưa em đến Thanh Đồng nơi em đã từng ở có được không? Em muốn tìm lại ký ức của mình càng sớm càng tốt.” Khương Tụng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK