Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang Nhược Lan đau đầu: “Cô muốn về đây, chỗ này là địa bàn của Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu. . . .”

“Lần này tôi quay về để đối phó với bọn họ.” Khương Kiều Nhân hời hợt nói: “Yên tâm đi, nếu tôi không chắc chắn thì sẽ không quay về, Hoắc Anh Tuấn lợi hại, chẳng qua anh ta chẳng là cái thá gì trên thế giới, có một số người bóp chết anh ta dễ dàng như bóp chết một con kiến.”

“Kiều Nhân, cô. . . .”

“Cô nhớ kỹ đừng nói chuyện của tôi với bất cứ ai, chúng ta là bạn bè, tôi vẫn luôn nhớ kỹ, cô muốn gả vào nhà họ Quý, ngồi vững vị trí mợ Quý thì tôi có thể giúp cô.” Khương Kiều Nhân sâu xa nói.

Thang Nhược Lan hít vào một hơi, cô ta hiểu rõ Khương Kiều Nhân, cô ta đã tàn nhẫn thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

“Kiều Nhân, hoan nghênh cô trở về, đến lúc đó tôi sẽ mời khách.” Thang Nhược Lan mỉm cười.

. . .

Ban đêm.

Trong câu lạc bộ.

Quý Tử Uyên dùng cây cơ bắn mạnh vào hòn bida.

Những hòn bida khác trên bàn bị đụng vào lăn tán loạn.

Tống Dung Đức bị hòn bida bắn vào mặt, nhanh chóng lùi lại mấy bước.

“Mẹ nó, Tử Uyên, có phải lâu rồi cậu không đụng vào phụ nữ nên trút lửa giận lên người chúng tôi đúng không.” Tống Dung Đức nói.

Quý Tử Uyên lạnh lùng không nói lời nào.

Tống Dung Đức và Hoắc Anh Tuấn liếc nhau một cái: “Thang Nhược Lan chọc giận cậu sao?”

“Có lúc nào cô ta chọc cho tôi vui à?” Quý Tử Uyên lạnh lùng nói.

“. . .”

Tống Dung Đức và Hoắc Anh Tuấn đồng thời im lặng.

Một lúc lâu Tống Dung Đức nói: “Vậy cậu thay người đi, cậu không phải là người trong sạch gì, cậu chơi gái nhiều nhất, ha ha, nhất là nhà họ Quý chiếm một nửa giới giải trí, đúng là người đẹp nhiều như mây, chỉ cần cậu muốn ngủ thì còn không ngủ được sao.”

Hoắc Anh Tuấn đồng ý gật đầu.

Quý Tử Uyên và bọn họ không giống, là người không nghĩ đến chuyện chung thủy khi kết hôn, anh ấy là người không coi trọng hôn nhân.

“À. . . .” Quý Tử Uyên phát ra tiếng cười làm cho người ta rùng mình.

Tống Dung Đức run lập cập, vô thức nói: “Lần trước ngôi sao nữ ăn cơm chung với chúng ta. . . Tên là gì nhỉ . . .”

“Nguyễn Nhan.” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở.

“Đúng vậy, Nguyễn Nhan, nhìn được lắm, tôi nghe Lâm Minh Kiều lải nhải cô ấy là người đẹp nhất.” Tống Dung Đức nói xong thì vô tình phát hiện sắc mặt của Quý Tử Uyên càng thêm khó coi, thậm chí nhiệt độ lạnh xuống: “Á. . . , tôi nói sai gì à?”

“Tử Uyên có ấn tượng không tốt với cô ấy, không phải kiểu người cậu ta thích.” Hoắc Anh Tuấn nói.

“Ừ, đúng nhỉ, trí nhớ của tôi thật là.” Tống Dung Đức vỗ đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK