Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc nhanh hơn 450 chương TẠI nhóm kín Nhayho.č0m

***

Khi anh đang nghiến răng, nghiến lợi.

Tống Dung Đức gọi cho anh, “Tử Uyên, tối mai cha tôi sẽ tổ chức yến tiệc ở khách sạn quốc tế Kim Diệp, tôi có lời mời đến Quý Gia, anh đang ở đâu?”

Quý Tử Uyên sửng sốt, trong lòng nhanh chóng hiểu ra.

Tống Nguyên lên làm tổng thống, anh trai Tống Vương Quý là lực lượng hỗ trợ phía sau, lúc này Tống Vương Quý đang tổ chức yến tiệc, một là để ăn mừng, hai là muốn lôi kéo giới kinh doanh giàu có.

“Tôi đang đi ra ngoài.”

“Anh đang đến bệnh viện à? Vừa vặn tôi cũng đang định đưa Minh Kiều đi khám thai, nhân tiện đưa thư mời.” Tống Dung Đức nói.

Quý Tử Uyên khẽ nói “Ừm”.

Mười một giờ sáng, Tống Dung Đức đưa Lâm Minh Kiều đến bệnh viện, đây là lần đầu tiên anh đưa Lâm Minh Kiều đi khám thai, còn là siêu âm màu bốn chiều, nghe nói có thể thấy rõ ràng hình dáng của đứa nhỏ, không biết là giống anh hay là giống Lâm Minh Kiều.

Hai người vừa vào thang máy, đột nhiên có một đám đông từ bên ngoài tràn vào.

Thấy có người sắp đụng vào Lâm Minh Kiều, Tống Dung Đức nhanh chóng chặn trước mặt Lâm Minh Kiều, tức giận hét lên: “Đừng đẩy, bên trong có phụ nữ mang thai.”

Một người cô ở bên nhìn thấy khuôn mặt đào hoa của Tống Dung Đức thì rạng rỡ, “Thiếu gia có lẽ rất yêu thương vợ? Vợ anh thật là có phúc, cưới được một người chồng đẹp trai như vậy.”

Lâm Minh Kiều ở trong góc nghe vậy, khóe miệng giật giật.

Người chồng đẹp trai?

Cô ngẩng đầu lên và trong mắt cô nhìn thấy quả táo và xương quai xanh gợi cảm của Tống Dung Đức, hai tay anh đặt trên người cô, giống như một con gà mái đang che chở cho một chú gà con.

Sau lưng anh ấy có rất nhiều người chen chúc, Tống Dung Đức không thể cử động, chỉ là không cho người khác chen lấn đến bên cạnh cô.

Trong thang máy đông đúc, chen lấn nhưng cô thì cảm thấy rất thoải mái.

Vài lần trước, có mấy vệ sĩ đi cùng, những người đó rất hùng mạnh, to con, không nghĩ vấn đề gì, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy trống trải.

Kỳ thật, khi thai lớn, có chồng đi cùng không giống như mấy lần trước.

Đương nhiên, mặc dù cô và Tống Dung Đức chỉ là hôn nhân khế ước, nhưng đứa con trong bụng vẫn là con của anh ấy.

Thang máy vừa đến, người bên ngoài lần lượt đi xuống, cuối cùng hai người cũng đi ra ngoài.

Quý Tử Uyên đứng bên ngoài, mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang và đeo kính.

“Sao anh vẫn đeo khẩu trang? Làm cho tôi có chút không quen.” Tống Dung Đức cảm thấy kỳ lạ.

“Mời.” Quý Tử Uyên đưa tay ra.

Tống Dung Đức giao lại, “Ngày mai vợ chồng Lão Hoắc cũng sẽ tới, tôi nghĩ anh vẫn có thể cùng cha tham dự, đừng đưa Thang Nhược Lan đến, Thang Nhược Lan cùng Khương Tuyết Nhu, Minh Kiều không hợp nhau.”

Lâm Minh Kiều kinh ngạc nhìn anh ấy.

Không thể không nói, lời đề nghị này đã chiếm được trái tim của cô ấy, cô ấy không muốn nhìn thấy Thang Nhược Lan.

“Hừ, tôi sẽ không dẫn Thang Nhược Lan đến, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô ta.” Quý Tử Uyên lạnh lùng nói.

Lâm Minh Kiều sửng sốt, Tống Dung Đức kinh ngạc: “Không thể nào, tất cả mọi người đều biết chuyện kết hôn của hai người, Thang Nhược Lan đồng ý sao?”

“Quản lý quá nhiều, cô ta muốn nhiều thứ quá, tôi đã quyết định rồi.” Quý Tử Uyên hiển nhiên không muốn nói thêm gì, “Đi thôi, tôi đưa cô đến khoa sản.”

Trên đường gặp Khổng bác sĩ, Khổng bác sĩ cười gật đầu, “Quý bác sĩ, vết thương trên miệng đã lành chưa? Hôm nay nhớ bôi thuốc.”

Thân thể mảnh mai của Quý Tử Uyên cứng đờ, nhưng Khổng bác sĩ cũng chào hỏi rồi rời đi.

Tống Dung Đức hét lên, “Miệng anh đau, chẳng trách còn đeo khẩu trang, để tôi xem.”

Vừa nói, anh vừa vươn tay kéo cánh tay Quý Tử Uyên, nhưng đột nhiên bị anh ấy nắm lấy cổ tay.

Chương 1560

“Anh làm gì vậy, buông ra, bạn bè quan tâm đến nhau không được à?.” Tống Dung Đức trách móc.

Đôi mắt đen của Quý Tử Uyên sau thấu kính càng ngày càng ảm đạm.

Lâm Minh Kiều khóe miệng giật giật, vội vàng kéo Tống Dung Đức, “Người ta không muốn cho anh xem, anh không nên vô tư như vậy, Quý Thiếu không muốn mất hình tượng.”

Tống Dung Đức vốn là muốn đi xem thử một cái, nhưng nhìn thấy bàn tay nhỏ bé non nớt mềm mại nắm lấy tay trái của anh, cả người có chút cứng lên.

Tại sao bàn tay của cô ấy lại nhỏ, mảnh mai và trơn tuột hơn bàn tay của anh.

Lúc đó anh đinh trở tay nắm chặt thì Lâm Minh Kiều nhanh chóng rút tay lại.

Tống Dung Đức nhếch môi tỏ vẻ bất mãn, Quý Tử Uyên ở bên thấy vậy cũng không nói nên lời. Anh nghĩ trên đời này cầm tay phụ nữ không phải đều giống nhau hết sao, sờ cái tay thôi mà cũng làm bộ làm tịch.( haha anh chưa giác ngộ đấy thôi)

“Này, Tử Uyên, sao anh lại bị thương ở miệng vậy.” Tống Dung Đức định thần lại, thản nhiên nói: “Vết thương này không phải là do phụ nữ chứ.”

“Không phải việc của anh, khoa sản ở đây.” Quý Tử Uyên dừng chân lại.

Tống Dung Đức đi theo Lâm Minh Kiều định đi vào, nhưng lại bị thực tập sinh chặn ở cửa, “Đàn ông không được vào.”

Anh buồn bực, đành phải đừng lại.

Sau khi Lâm Minh Kiều bước vào, Quý Tử Uyên liếc mắt, nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của anh, nói: “Hiện tại anh đối với cô ấy khá quan tâm.”

“Dù sao thì chúng tôi cũng đã kết hôn rồi, cô ấy còn đang mang thai con của tôi, tôi thật sự muốn sống với cô ấy” Tống Dung Đức thành thật mà nói.

“Anh buông bỏ Nhạc Hạ Thu rồi sao?” Quý Tử Uyên hỏi.

Tống Dung Đức sắc mặt cứng lại, nửa ngày khó chịu nói: “Hạ Thu hoàn toàn không đáng để tôi quan tâm, mười năm chăm sóc coi như cho chó ăn. Từ nay về sau, tôi muốn sống có trách nhiệm với gia đình, tình cảm giữa tôi và Lâm Minh Kiều có thể vun đắp. Trước đây trong lòng tôi chỉ có Nhạc Hạ Thu, hoàn toàn không nhìn ra được lòng tốt của những người phụ nữ khác, bây giờ tôi mới thấy rằng, cô ấy cũng rất tốt.”

Chỉ là quá hung ác, cho dù anh ấy nghiêm khắc như thế nào, cũng không thể cắm sừng anh ấy.

Đương nhiên, những lời này anh không nói cho Quý Tử Uyên, đàn ông luôn có cái thể diện.

“Mà này, nói thật đi, cuối cùng miệng anh là như thế nào.” Tống Dung Đức nghi ngờ, “Không phải miệng anh bị phụ nữ cắn chứ.”

Quý Tử Uyên: “…”

Thấy anh ấy ngừng nói, Tống Dung Đức cả người kích động nói, “Thang Nhược Lan nhất định không có lá gan kia, là Nguyễn Nhan sao.”

“Chờ ở đây đi, tôi đi làm việc.” Quý Tử Uyên xoay người rời đi.

Tống Dung Đức không dừng lại, túm lấy anh ấy, ” Nào, chia sẻ, chia sẻ đi.”

“Mẹ kiếp, tốt hơn hết là anh đừng nhắc đến người phụ nữ đó với tôi,” Quý Tử Uyên tâm trạng bực bội hất anh ra và quay đi với vẻ mặt u ám.

Tống Dung Đức nhướng mày, lần đầu tiên nhìn thấy Quý Tử Uyên tức giận với một người phụ nữ như vậy, cũng không hề đơn giản.

“Quý Thiếu đâu rồi?” Lâm Minh Kiều đột nhiên từ trong đi ra, trên tay cầm hồ sơ khám thai.

“Đi.” Tống Dung Đức cười nói, “Đoán xem, là ai cắn miệng anh ta?”

Lâm Minh Kiều: “…”

“Tôi đoán là Nguyễn Nhan,” Tống Dung Đức vẻ mặt xấu xa nói, “Không ngờ anh ấy sẽ có ngày này.”

Lâm Minh Kiều lập tức hiểu ra, khịt mũi nói: “Nguyễn Nhan có thủ đoạn hay quá, nếu ai dám cưỡng hôn tôi, tôi cũng học theo.”

Tống Dung Đức: “…”

Nếu tôi biết, tôi sẽ không nói cho cô biết.

“Đi thanh toán.” Lâm Minh Kiều đặt hồ sơ khám thai trong tay, “Có thể dùng điện thoại di động đến để thanh toán.”

“Trước kia em không có thanh toán trên điện thoại sao.” Tống Dung Đức không muốn làm quá, thanh toán trên điện thoại thật quá phiền phức, anh cũng lười xem.

Lâm Minh Kiều nhìn anh không cười, “Điện thoại tôi, nhưng tôi nghĩ là anh muốn nhìn xem đứa nhỏ, ngay cả thanh toán bằng điện thoại mà anh cũng không muốn, vậy anh muốn tôi làm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK