Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Anh Tuấn giả vờ xem như không nghe cô nói gì, tiếp tục đi tới ôm cô.

Khương Tuyết Nhu tiếp tục đẩy ra, trong bóng tối hai người cứ xô đẩy nhau.

Cuối cùng, đàn ông vẫn mạnh mẽ hơn, Hoắc Anh Tuấn ôm cô vào lòng, cúi đầu, hôn thật sâu.

“Ưm… Hoắc Anh Tuấn, tôi không đùa.” Khương Tuyết Nhu mạnh mẽ né tránh, cuối cùng dùng tay cứng rắn chặn mặt anh lại.

“Tuyết Nhu, em cho rằng nếu anh không ở lại giải quyết Khương Kiều Nhân và đám người đứng sau lưng cô ta, thì em đưa hai đứa nhỏ ra nước ngoài mà Khương Kiều Nhân sẽ không đuổi theo em sao?”

Hoắc Anh Tuấn khàn giọng nói: “Mấy ngày trước anh có nói chuyện với Tống Nguyên, thế lực phía sau của Khương Kiều Nhân thực ra ở Nguyệt Hàn cũng không quá mạnh, nhưng nếu ra nước ngoài thì đó là địa bàn của họ, họ có thể giết chết em giống như giết một con kiến, ở đó dù gì thì cũng có cha tôi bảo vệ. Cho nên thừa dịp lúc này tôi phải ở lại đây giải quyết hết đám người đó, em hiểu không.”

Khương Tuyết Nhu sững sờ.

Cô ấy hiểu.

Vì vậy Hoắc Anh Tuấn muốn lấy thân mình để đánh đổi sự bình yên của cô và con cái.

“Vậy thì em ở lại, anh đi đi.” Cô nghẹn ngào nói: “Em sẽ không chăm sóc ông bà, cha mẹ cho anh, mấy năm nay cũng do một mình em chăm sóc các con, anh không có chút trách nhiệm làm cha nào.”

“Tuyết Nhu, nghe anh nói, hai đứa nhỏ cần em hơn anh.” Hoắc Anh Tuấn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Khương Tuyết Nhu không nhìn rõ anh, trong mắt chảy ra nước mắt, “Cậu anh nói đúng, em không nên đến Hoắc gia và anh cũng không nên quen biết em.”

“Đừng nói như vậy, Tuyết Nhu, đối với Khương Kiều Nhân, anh không bao giờ hối hận về những việc mình đã làm. Từ đầu đến cuối cô ta đều hãm hại em, hãm hại bà ngoại của em, cô ta hãm hại Nhạc Tiếu Nhi, loại người này xứng đáng bị trừng phạt.” Hoắc Anh Tuấn dứt khoát ngắt lời cô.

Khương Tuyết Nhu gần như suy sụp, “Thế gian này sao lại bất công như vậy, người tồi tệ như cô ta sao lại có người giống như bị thần kinh giúp đỡ cô ta, chúng ta đã làm sai cái gì sao?”( cố lên chị, sau này chị sẽ càng đc mẹ và dượng cưng chiều)

Hoắc Anh Tuấn sắc mặt đau khổ nói: “Tuyết Nhu, nghe anh nói, anh đã làm tổn thương em rất nhiều, em không cần vì anh mà từ bỏ cuộc sống tương lai của em và các con.”

Anh nói xong liền hôn mạnh.

Như thể đó là nụ hôn cuối cùng.

Khương Tuyết Nhu không có đẩy anh ra, ngược lại ôm chặt lấy anh.

Cho đến khi, anh bế cô lên giường.

Hai người trên giường quấn chặt lấy nhau giống như một.

Ngày hôm sau, khi Khương Tuyết Nhu tỉnh lại, Hoắc Anh Tuấn đã thay quần áo, bước ra khỏi phòng thay đồ.

Anh mặc một bộ vest màu xanh nước biển, với một khuôn mặt điển trai và tràn đầy khí phách.

Khương Tuyết Nhu không chịu được, trái tim có chút đau nhói “Hôm nay đừng đến công ty.”

Hôm qua Khương Kiều Nhân mới chiếm 50% cổ phần đã kiêu ngạo như vậy rồi, nếu hôm nay có được cổ phần của Hoắc Văn và Hoắc Chân, thì hôm nay cô ta sẽ càng ngông cuồng hơn nữa.

Nếu bây giờ Hoắc Anh Tuấn đi, nhất định sẽ bị cô ta làm cho nhục nhã.

“Tuyết Nhu, anh phải đi, tất cả nhân viên trong Hoắc Thị đều do anh chỉ đạo, anh không thể để bọn họ tùy tiện chà đạp mọi người.”

Hoắc Anh Tuấn kiên quyết sờ lên tóc cô, ” Em hãy thu dọn đồ đạc rồi rời đi, anh cũng đã nói với cha anh rồi. Ngày mai sẽ bay bằng máy bay riêng của ông ấy. Bây giờ mọi người vẫn không biết cha anh là chủ tịch tập đoàn Garson.”

Khương Tuyết Nhu vô thức nắm chặt ga giường cho đến khi Hoắc Anh Tuấn hôn lên trán cô một cái rồi mới rời đi.

Trong phòng ngủ trống rỗng, cô nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, “Thương Mỗ, tôi muốn gặp cha anh, anh nói với ông ấy là ông ấy nợ tôi một điều kiện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK