Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chỉ cần… .

Bức tranh trong phòng khách trông quá giống một gia đình ba người.

Sau khi cô Lưu mang trà tới, cũng không quấy rầy hai người trẻ tuổi tán gẫu, nhanh chóng đi tìm chuyện gì đó làm.

Sau đó Lâm Minh Kiều trầm giọng nói: “Nhưng nếu như anh sau khi tan sở trở về, mỗi ngày đều tới giúp tôi chăm sóc Nguyệt Nguyệt, ông nội và cha mẹ nuôi sẽ nghi ngờ, dì Lưu cũng ….”

“Yên tâm đi, sau khi cô trở về, dì Lưu có lẽ sẽ trở thành tâm phúc của tôi.” Sau khi Tống Thanh Duệ chậm rãi nói, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Minh Kiều, anh phải nói thêm, “Dì ấy sống trong tòa nhà này với cô, hai chúng ta ở cùng nhau và sớm muộn gì dì ấy cũng sẽ phát hiện ra.”

Lâm Minh Kiều cứng họng.

Để dì Lưu là người của mình, cách đó là cách tốt nhất, nhưng khi nghĩ đến việc dì Lưu biết về mối quan hệ của cô và Tống Thanh Duệ, cả người cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, “Anh nói xem, có thể dì Lưu lại nghĩ là tôi dụ dỗ anh?”

“Minh Kiều…”

Tống Thanh Duệ đột ngột ngắt lời cô, trong mắt hiện lên vẻ trịnh trọng, “Nếu sau này chúng ta công khai quan hệ, nhất định sẽ có những lời bàn tán khó nghe. Những lời này không chỉ công kích tôi, mà còn công kích cô, tôi thì không có vấn đề gì, tôi đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi, với lại tôi cũng không quan tâm, cuộc sống là của bản thân, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi, giữa chúng ta chủ yếu là cô.”

Anh hoàn toàn không nói ra, nhưng Lâm Minh Kiều hiểu, cô quá quan tâm người khác nghĩ gì.

“Không sao đâu.” Tống Thanh Duệ nhẹ giọng nói, “Tôi biết hiện tại cô yêu tôi không đủ, tôi cũng sẽ nỗ lực, có thể từ từ chờ đợi, khi cô yêu tôi như tôi yêu cô, tự nhiên cô cũng sẽ có dũng khí tiến lên phía trước.”

Lâm Minh Kiều cảm thấy xấu hổ vô vùng, “Thanh Duệ, anh không sợ tôi vừa rụt rè, cũng không có dũng khí bước lên phía trước, dẫn đến chúng ta không có kết quả tốt đẹp sao, giống như vẫn luôn đi cầu xin tôi.”

“Nếu một ngày nào đó tôi không cầu xin cô, thì tôi là bạn trai của cô không có giá trị tồn tại.”

Tống Thanh Duệ chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười hờ hững, “Không nghĩ tới nhiều như vậy, chuyện quan trọng để hai người ở bên nhau chính là hạnh phúc. Hiện tại tôi rất hạnh phúc, nếu như tương lai không có kết quả gì thì tôi cũng không hối hận vì ít nhất tôi đã cố gắng hết sức mình.”( huhu không đâu, iem đẩy thuyền anh chị mà)

Đôi mắt anh ấy trong sáng và cởi mở.

Lâm Minh Kiều đột nhiên nhận ra so với anh ấy, cô còn có quá nhiều lo lắng, suy nghĩ quá nhiều.

Còn chưa bắt đầu đã nghĩ đến kết thúc, mối quan hệ này đã bị ràng buộc, vậy sao cần phải bận tâm?

“Được rồi, tôi về đi về đây. Về phần cha mẹ, sáng mai chúng ta sẽ biểu diễn một vở kịch. Đợi tôi về suy nghĩ lời thoại rồi sẽ gửi cho cô, hai ta có thể phối hợp với nhau để diễn xuất.”

Tống Thanh Duệ cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt rồi mới rời đi.

Lâm Minh Kiều cũng gửi Wechat cho Khương Tuyết Nhu:【Tớ quyết định tham gia kỳ huấn luyện.】

Khương Tuyết Nhu: 【Sao lại đột nhiên lại nghĩ thông suốt, tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định.】

Lâm Minh Kiều: 【Tớ nói chuyện với Thanh Duệ một lúc, anh ấy sẽ giúp tớ chăm sóc Nguyệt Nguyệt.】

Khương Tuyết Nhu: 【Chậc chậc, thật không ngờ, cậu an tâm sao?】

Lâm Minh Kiều: 【Anh ấy rất chu đáo và luôn làm tốt việc chăm sóc đứa trẻ, tớ cũng tin tưởng anh ấy.】

Khương Tuyết Nhu: 【Tống Thanh Duệ có khả năng khiến cậu một người phụ nữ đã ly hôn dễ dàng tin tưởng.】

Lâm Minh Kiều khẽ giật mình, đúng vậy, theo lý thuyết thì cảm xúc của cô đã bị tổn thương chồng chất, không nên dễ dàng tin tưởng đàn ông. Nhưng cô phát hiện mình không có tin những người đàn ông khác, nhưng đối với Tống Thanh Duệ thì cô không hiểu sao lại luôn tin tưởng một cách vô điều kiện, có lẽ anh ấy không lừa dối mình.

Sự lừa dối duy nhất cũng là vì quan tâm đến cô ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK