Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Duệ mím môi mỏng, không nói gì, như là đã ngầm đồng ý.

Lâm Minh Kiều miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Vậy thì tôi chúc mừng trước, xem ra tôi phải chuẩn bị phong bao lì xì lớn càng sớm càng tốt…”

“Chị muốn tôi kết hôn sao?” Tống Thanh Duệ níu lấy cô, nhìn cô chằm chằm.

Lâm Minh Kiều đẩy tay anh ra, cúi đầu đi về phía trước, miệng lộ vẻ hờ hững trả lời, ” Cũng không phải tôi kết hôn, mà là chính cậu, mẹ nuôi nhờ tôi khuyên nhủ cậu, vì chỉ khi cậu kết hôn thì mới có thể xóa bỏ những lời đồn đại tiêu cực ở bên ngoài kia. Cha nuôi cũng đã ra lệnh cho cậu, nếu cậu cứ trì hoãn không tìm bạn gái, cha nuôi sẽ nghĩ rằng là cậu không thể quên được người đàn ông đó và đến lúc đó chính cậu sẽ tự làm tổn hại sự nghiệp của mình.”

“Cậu phải hiểu rằng cha của cậu có tái đắc cử được hay không cũng chưa biết được, cho nên ông ấy chỉ có thể giúp cậu mấy năm nay thôi. Nếu cậu không nắm bắt cơ hội này thì sau này khó mà đi lên được, đây đều là những lời mẹ nuôi ngày hôm qua nói với tôi.”

“Tôi là người cần dựa dẫm vào cha mẹ để đi lên sao?” Giọng Tống Thanh Duệ bỗng nhiên trở lạnh lùng, khuôn mặt luôn dịu dàng của anh lại hằn lên vẻ khó chịu rõ ràng. “Trong lòng chị, tôi chính là người không có năng lực như vậy sao?”

Lâm Minh Kiều sửng sốt.

Buổi sáng đầu đông nắng chói chang, lúc này nhìn thật kinh khủng.

“Ý của tôi không phải như vậy, tôi biết năng lực của cậu nhưng tôi nghĩ thỉnh thoảng chúng ta có thể đi đường tắt, có cha mẹ trợ giúp, con đường đến thành công có thể bớt đi được khá nhiều khó khăn.”

Lâm Minh Kiều tự giễu nhún vai, “Có lẽ tôi không nên xen vào chuyện của người khác, bởi vì mẹ nuôi đã nhờ tôi thuyết phục cậu. Quên đi, sau này tôi sẽ không quan tâm vào chuyện của cậu nữa.”

Cô xoay người rời đi sau khi nói xong, trong lòng cảm thấy có chút hờn dỗi.

Cô chỉ là ân cần thuyết phục, có cần phải tỏ vẻ lạnh nhạt với cô như vậy sao?

Lâm Thanh Phương nhờ cô thuyết phục, Tống Thanh Duệ lại không thích bị thuyết phục, ở giữa thật là phiền phức.

Tống Thanh Duệ nhìn bóng lưng tức giận của cô muốn nói thêm gì đó, nhưng là nhà ăn đang ở trước mặt, anh mím môi chọn cách im lặng.

Trong bữa sáng, Lâm Minh Kiều chọn cách im lặng, nhưng Tống Nguyên và Lâm Thanh Phương lại hỏi Tống Thanh Duệ về buổi hẹn hò ngày hôm qua.

Lâm Minh Kiều thản nhiên ăn cơm, vội ăn nhanh rồi đến công ty sớm.

Sau khi đến công ty, cô liền gọi điện cho Lâm Minh Sâm, “Anh à, biệt thự của chúng ta khi nào thì sửa sang lại?”

“Anh ngày nào cũng thúc giục họ sửa sang lại cho kịp tiến độ.” Lâm Minh Sâm nói, “Nhưng mà sân rộng, cùng với phòng ốc nữa nên không thể xây xong ngay. Với lại cũng phải trang trí mới lại cho Nguyệt Nguyệt ở, phải mất mấy tháng, nhanh nhất là cũng phải vào tháng năm năm sau.”

Nói cách khác, cô ấy phải sống ở Phủ tổng thống năm tháng.

Lâm Minh Kiều trầm mặc.

“Sao vậy?” Lâm Minh Sâm hỏi: “Ở trong Phủ tổng thống không thoải mái sao hay là người của Tống gia đối xử em không tốt?”

“Cũng không, cha nuôi và mẹ nuôi đối với em rất tốt, đối với Nguyệt Nguyệt cũng rất tốt.”

Lâm Minh Kiều nói, “Chỉ là sống ở Phủ tổng thống không tiện lắm, vào gặp em thì phải làm thủ tục đăng ký nghiêm ngặt. Hơn nữa sang năm Tống Thanh Duệ sẽ kết hôn, vợ mới cưới của anh ấy cũng dọn đến ở, sẽ không cảm thấy thoải mái.”

Lâm Minh Sâm suy nghĩ một chút, mới nói: “Minh Kiều, em có thể chuyển qua sống cùng anh, nhưng em có bao giờ nghĩ tổng thống và bọn họ đối với em cũng không tệ, em đột nhiên dọn ra ngoài sẽ làm cho bọn họ nghĩ lung tung. Hơn nữa anh cũng thường xuyên đi ra ngoài, ở nhà chỉ có Nguyệt Nguyệt và bảo mẫu nếu lỡ như Tống Dung Đức đến bắt con bé đi thì sao. Anh cũng không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ Nguyệt Nguyệt, còn về phần cha mẹ thì cũng bận xử lý một số công việc vặt vãnh của công ty ở Thanh Đồng, tạm thời không có cách nào đến đây được.”

Lâm Minh Kiều im lặng, đúng vậy, cô cũng có tâm tư này, nên cô một mực đành phải ở Phủ tổng thống sau khi ly hôn.

“Phủ tổng thống rộng rãi, an toàn, Nguyệt Nguyệt có thể an tâm mà không lo nghĩ gì.” Lâm Minh Sâm sau đó tiếp tục thuyết phục, “Sau này chúng ta sẽ ở cùng với Nguyệt Nguyệt, lúc này cũng không nên vội vàng. Còn nếu như Thanh Duệ kết hôn thì anh nghĩ không thể kết hôn ngay sau khi ăn tết xong, ít nhất gì cũng phải mất vài tháng, lúc cô dâu về thì em cũng có thể chuyển về biệt thự của chúng ta.”

“Được.” Lâm Minh Kiều không tìm được lý do để phản bác lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK