Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quý tổng, không phải anh đã nói là tôi không được xuất hiện trước mặt anh trong phạm vi ba mét sao.” Nguyễn Nhan ân cần nhắc nhở.

“Hiện tại tôi cho phép em cách tôi nửa thước.” Quý Tử Uyên ôn nhu nói.

Nguyễn Nhan nghe xong liền bật cười.

Đó là kiểu cười nhếch mép sau khi nghe một câu chuyện cười.

Điện thoại yên lặng vài giây, giọng nói lạnh như băng của Quý Tử Uyên có chút cảnh cáo, “Tôi tin rằng kim chủ mà em đang dựa vào, anh ta không dám làm trái lệnh của tôi.”

“Vậy thì anh đi tìm ông chủ mà tôi đang dựa lưng đi, anh có thể giao tiếp tốt với anh ấy và để anh ấy tìm tới tôi.”

Nguyễn Nhan cúp điện thoại.

Quý Tử Uyên nhìn điện thoại đã cúp, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Người phụ nữ này dám cúp điện thoại.

Thực sự nghĩ rằng anh không có cách nào xử lý cô ấy.

Quý Tử Uyên nhanh chóng thông báo cho thuộc hạ, “Điều tra Nguyễn Nhan, tìm ra ông chủ đứng sau lưng cô ấy, tôi muốn trong ngày sẽ có kết quả.”

Anh muốn xem cô tìm được loại đàn ông nào mà dám khiến anh phát điên như vậy.

Quý Tử Uyên cân nhắc, khả năng rất cao người đó là Bùi Mạc Thần.

Mười tám giờ sau, thuộc hạ của anh mang gửi tới một thông tin, “Quý tổng, chung quanh Nguyễn tiểu thư không có ông chủ nào cả.”

“Anh không có kiểm tra kỹ càng sao?” Quý Tử Uyên hiển nhiên là không tin.

“Thật sự không có, anh không biết năng lực tôi sao” Thuộc hạ có chút tức giận, “Nhưng mà tôi phát hiện Nguyễn tiểu thư đã chuyển đến khu biệt thự thung lũng Tử Hà ở gần ngoại ô Kinh Đô.”

Quý Tử Uyên biết nơi đó, tuy giá nhà không thể so với khu đô thị nhưng một căn biệt thự giá cả trăm triệu.

Nguyễn Nhan mới ra mắt cách đây vài năm, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

Chẳng lẽ là của Bùi Mạc Thần?

Quý Tử Uyên chế nhạo, thảo nào cô ấy luôn than phiền anh không mua nhà hay xe cho cô ấy, chẳng trách trước đây cô ấy đã vì Bùi Mạc Thần mà tự sát.

“Anh có chắc cô ấy không có nhà tài phiệt bên cạnh không?” Quý Tử Uyên lại hỏi, “Cô ấy không có liên hệ với Bùi Mạc Thần sao?”

“Không.” Thuộc hạ nói một cách chắc chắn.

“Gửi cho tôi địa chỉ biệt thự của cô ấy.” Quý Tử Uyên ra lệnh.

Không lâu sau, địa chỉ mới của Nguyễn Nhan được gửi đến, Quý Tử Uyên lái xe thẳng đến thung lũng Tử Hà sau khi tan sở ở bệnh viện.

Khi đi đến lối vào biệt thự, anh trực tiếp bấm chuông cửa.

Nhưng không có ai ra mở cửa.

Quý Tử Uyên phải gọi điện cho Nguyễn Nhan, mới biết bị chặn.

Người đàn ông nào đó đã cười ngay tại chỗ.

Nhìn thoáng qua bức tường cao hơn một mét, anh trực tiếp trèo tường đi vào.

Khi anh tiếp đất, trên bãi cỏ, một cái bẫy bỗng nhiên “khậc” kẹp chặt chân anh.

Cơn đau dữ dội khiến Quý Tử Uyên không ngừng kêu lên, cho dù bình thường có thể chịu đựng đau khá tốt, đôi mắt của anh lúc này gần như trở nên đen kịt.

“Nguyễn Nhan, cút ra đây mau.” Quý Tử Uyên ngã vào trong bụi cỏ, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

“Ai đó, làm đánh thức giấc ngủ buổi chiều của tôi.”

Cửa trượt trên lầu hai mở ra, Nguyễn Nhan lười biếng nằm dài trong bộ đồ ngủ bằng lụa.

Nhìn thấy Quý Tử Uyên đau đớn ngồi ở trong bụi cỏ, Nguyễn Nhan dụi dụi mắt không tin, “Quý tổng, tại sao anh lại lẻn vào nhà tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK