Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Minh Kiều lấy điện thoại ra, nhìn xuống doanh thu của công ty tối nay.

Đồng thời bữa tối hôm nay tổ chức tiệc, đài truyền hình trực tiếp cũng bán trực tuyến một số sản phẩm chính của công ty. Bởi vì chiết khấu cao, lại thêm có các ngôi sao nổi tiếng rất thu hút nên doanh thu của các sản phẩm cực kỳ nóng bỏng, cuối năm cô chỉ sợ tiền chia hoa hồng sẽ rất cao.

Thật ra, giống như lời Khương Tuyết Nhu nói, cô xinh đẹp, biết kiếm tiền, sao lại phải cảm thấy tự ti, cô chưa từng phụ thuộc vào ai.

Phải, cô đã có con.

Nhưng cuối năm nay cô mới 26 tuổi, đến cuối cùng tại sao lại không tự tin.

Lại xem tin tức giải trí tối nay, Tần Bùi Minh, một người nổi tiếng lại được tìm kiếm nóng hổi. ​​Nhiếp ảnh gia của anh ấy đã chụp một vài bức ảnh của anh ấy trong phòng tiệc và đăng tải lên Weibo, được đông đảo người hâm mộ khen ngợi.

Tuy nhiên, việc cô và Tần Bùi Minh ngồi cùng nhau cũng không gây ra tin tức gì, phỏng chừng có người trong công ty cố tình trấn áp.

Cô tình cờ mở một tấm ảnh của Tần Bùi Minh.

Tống Thanh Duệ giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, ” Chị rất thích thần tượng, xem ra con mắt chị không tốt chút nào.”

Lâm Minh Kiều nhìn lại anh, ánh đèn neon ngoài cửa sổ xẹt qua bóng dáng tuấn tú của anh, đôi mắt ấm áp trước kia giờ lại tràn đầy giễu cợt, khóe miệng đông cứng lại, “Cậu không cần nói đến con mắt của tôi, tôi cũng biết là nó không tốt.”

Tống Thanh Duệ nghẹn lời.

Sau một thời gian, anh cũng nhận ra rằng mình đã quá khích vì ghen tuông.

Anh thực ra không phải là người sắc sảo, nhưng tình yêu khiến anh trở nên kỳ lạ.

Nhưng phía trước có một người lái xe, người lái xe là người của Phủ tổng thống.

Trong bóng tối anh chỉ có thể nắm bàn tay cô đang đặt trên đùi.

Mặt Lâm Minh Kiều nóng bừng khi thấy anh bắt được ngón tay của cô trong bóng tối, cô hất tay anh ra.

Tống Thành Duệ tiếp tục dùng tay bướng bỉnh hướng tới, Lâm Minh Kiều giậm chân thật mạnh, đồng thời dùng ánh mắt nhìn anh chằm chằm:” Anh thật không biết an phận, đồ lưu manh.”

“Này …, tại sao lại giẫm lên tôi.”

Tống Thanh Duệ nói ra mặt tỏ vẻ vô tội.

Lâm Minh Kiều vô cùng tức giận, anh biết ở trước mặt tài xế cô sẽ không phát ra tiếng động, tại sao trước đây cô không biết là anh lại không hề biết xấu hổ như vậy.

Cô chỉ đơn giản là di chuyển đến mép cửa sổ, càng xa anh càng tốt.

Suốt đường đi không có nói lời nào nữa, đến bãi đậu xe, Lâm Minh Kiều xuống xe trước, theo sau là Tống Thanh Duệ.

Hai người họ sống cạnh nhau và đi chung một hướng.

Đi được một lúc, Tống Thanh Duệ từ phía sau nắm lấy cánh tay của cô.

“Tống Thanh Duệ, cậu làm sao vậy….” Lâm Minh Kiều hoảng sợ nhìn xung quanh, cũng may trời đã khuya, chung quanh rất yên tĩnh.

Tống Thanh Duệ nắm lấy cánh tay cô nhét vào chiếc áo khoác đang mặc phía sau, hai cánh tay trắng nõn hở ra, cài cúc lại cho cô, khi ngón tay anh cài cúc trên ngực cô, một đôi tay vô thức chạm phải,” Lâm Minh Kiều khuôn mặt nhỏ nóng bừng lên.

“Được rồi, tôi tự mình làm được.”

Cô cúi đầu và nhanh chóng cài cúc áo càng nhanh càng tốt.

Gió buổi tối thổi bay mái tóc đen dài trên vai của cô, ánh mắt Tống Thanh Duệ rơi vào trên ngực cô, vừa rồi đột nhiên đụng phải, mềm không tưởng. “Trời lạnh như vậy mà chị cũng không mặc áo khoác, lần sau đừng vì mặc kiểu thời trang phang thời tiết như vậy.”

“Không phải việc của cậu.” Lâm Minh Kiều vặn lại.

“Tôi không quan tâm đến việc của chị thì ai quan tâm.” Lời nói tự nhiên của anh trôi vào tai cô từ cơn gió đêm.

Trước đây, cô sẽ cảm động, nhưng sau khi biết mưu kế của anh, khi nghe lại, cô bớt xúc động hơn, nhưng tim đập mạnh hơn, thậm chí khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió thổi bay cũng rất ấm áp. “Tống Thanh Duệ, đây là Phủ tổng, đừng nói nhảm, tôi mặc kệ cậu, tôi mệt rồi, phải về ngủ đây.”

Cô xoay người rời đi, Tống Thanh Duệ đi theo sau, “Nghe nói ngày mai chị về Thanh Đồng ăn Tết.”

“Đúng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK