Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô biết rất rõ nếu lấy thứ này, cô và Lâm Minh Sâm hoàn toàn không có cơ hội.

Lâm Minh Sâm nhìn xuống tập tài liệu là hợp đồng chuyển nhượng, “Như mẹ em nói, nếu ngày đó em không cứu tôi, có lẽ tôi đã mất mạng, tính mạng của tôi đáng giá hai mặt tiền này, hãy nhận lấy nó và vấn đề này sẽ được giải quyết, tôi không muốn nợ ân huệ.”

Anh ấy đã rất thẳng thắn.

Khâu Ngữ Tâm sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, “Mẹ em cứ nói quá lên, ngày đó em không cứu chưa chắc anh sẽ mất mạng. Dù sao thì em làm việc sẽ không thẹn với lương tâm, ngày đó cũng là do bản năng, em không có nghĩ gì nhiều. Người khác nói em cứu anh là quá xứng đáng và thậm chí một số người biết em cứu anh đã khiến anh mất rất nhiều tiền còn không bằng để họ cứu.”

Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng vẻ bướng bỉnh, “Nếu tiếng xấu này truyền ra ngoài, em làm sao có thể đi lấy chồng, sau này ai mà dám cưới em, chỉ sợ mọi người còn muốn tránh xa em.”

Lâm Minh Sâm cau mày.

Những lời này cũng là do trợ lý của anh và Lâm Mẫu nói ra.

Nhưng anh cũng biết rất rõ, nếu lấy lại mặt tiền này, đồng nghĩa với việc anh sẽ luôn nợ Khâu Ngữ Tâm ân tình này.

“Những thứ có thể giải quyết bằng tiền không là gì đối với tôi.”

Chuyện cho đến nước này Lâm Minh Sâm cũng không muốn vòng vo, “Đứng trên lập trường của em, trợ lý Khâu lo nghĩ cũng có lý nhưng em có bao giờ nghĩ tới lập trường của tôi, nếu tôi thu lại mặt tiền hoặc là đền bù theo quy định của công ty nhưng mà Khâu gia em cũng là một gia đình giàu có ở Kinh Đô, theo lời của cha mẹ em, em chính là con gái của bọn họ, em đáng giá ngàn vàng, gãy chân, trầy da và em còn có những vết sẹo, số tiền ít ỏi đó bù đắp cho em là không xứng đáng.”

Khâu Ngữ Tâm khóe môi run lên, “Cha em, bọn họ……”

“Em nghe tôi nói.” Lâm Minh Sâm giơ tay lên, ngắt lời cô, “Đó là lý do vì sao trước đây tôi đã hứa sẽ cưới em, dù sao thì cũng chưa kết hôn, em đã làm việc ở bên cạnh tôi lâu như vậy, tôi biết năng lực của em. Nói thẳng ra là tôi không thích hay ghét em, nhưng mà mấy ngày trước, sau khi nghe tin tức về việc Lâm thị gặp khó khăn, cha tôi gọi điện thoại cho cha của em, muốn nhờ người của em ở bên nước Mỹ hỏi thăm một chút nhưng cha em luôn né tránh, sau đó gọi điện thoại đều không ai nghe máy.”

Khâu Ngữ Tâm hai má đỏ bừng xấu hổ, hiển nhiên cô không ngờ Lâm Minh Sâm lại nói thẳng như vậy, “Anh hiểu lầm rồi, lúc đó cha em thật sự rất bận, cũng không có cách nào, ông ấy không có nhận được điện thoại vì ông ấy có điện thoại cá nhân và điện thoại công việc.”

Cô không biết Lâm Minh Sâm sẽ cảm kích cô như thế nào nếu cô thừa nhận.

Nhưng cô ấy lại chọn cách che đậy cho cha mình và Lâm Minh Sâm cảm thấy có lẽ cô ấy đang nghĩ mình là một kẻ ngốc.

Không phải cố ý né tránh, nhưng sau khi Lâm gia giải quyết xong khó khăn thì Khâu phụ và Khâu mẫu đã đến Lâm gia xin lỗi.

Nhưng Lâm Minh Sâm không thèm tranh luận với cô.

Nếu như không phải vì muốn kết thúc rõ ràng thì anh sẽ không nói nhiều như vậy với Khâu Ngữ Tâm.

“Nói về mẹ của em.”

Lâm Minh Sâm nhẹ nói: “Hôm trước tôi gọi điện thoại cho em, mẹ của em trả lời, tôi yêu cầu hủy hôn ước, bà ấy vui vẻ đồng ý, trợ lý Khâu nếu Lâm thị không có vấn đề gì thì cha mẹ em sẽ đồng ý hủy hôn ước sao?”

Anh hỏi quá sắc bén, Khâu Ngữ Tâm đỏ mặt, “Ngày đó……”

“Trợ lý Khâu, em là một người con gái ưu tú, nhưng mà việc kết hôn không phải là chuyện của hai người, là chuyện của hai gia đình.”

Lâm Minh Sâm nói thẳng: “Lúc tôi mới đến Kinh Đô, cha mẹ em cũng không thèm nhìn tôi. Tôi nói thật nhé, nếu không phải vì quan hệ của em gái tôi với Tống Thanh Duệ, Lâm thị cũng sẽ không tiến bộ như vậy, cha mẹ em cũng sẽ không đồng ý chúng ta đính hôn. Bất kể một công ty nào chuyện làm ăn không bao giờ có thể thuận buồm xuôi gió, hôm nay Lâm thị vượt qua trở ngại này, ngày mai có thể có một đợt khủng hoảng mới. Lâm Minh Sâm tôi có thể có một ngày không có gì, nhưng tôi chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất cho người vợ tương lai của tôi là luôn ở bên cạnh tôi ngay cả khi tôi không còn gì.”

Khâu Ngữ Tâm khó khăn nói: “Lâm tổng, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh, khi đó Lâm thị chưa có chỗ đứng vững chắc ở Kinh Đô, cha mẹ em là cha mẹ em, còn em là em.”

“Tôi xin lỗi, tôi không muốn vợ tương lai của mình khó xử, bởi vì tôi mà em lạnh nhạt với cha mẹ mình, tôi không có cách nào cho bà ấy có tất cả những gì mình có, hơn nữa cha mẹ em cũng không phải người đơn giản.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK