Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc Nguyễn Nhan thật cũng sớm đã chết rồi, bây giờ cô là Nhạc Tiếu Nhi.

Nguyễn Nhan là cô gái hướng nội dễ mềm lòng, mặc dù cô nhập vào cơ thể Nguyễn Nhan nhưng ký ức của Nguyễn Nhan cũng nhập vào đầu Nhạc Tiếu Nhi.

Nhạc Tiếu Nhi là người từng chết đi một lần, cô không tốt ở trong tù, sau đó cô trải qua cuộc sống trong quặng mỏ.

Cô là người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, trái tim đã được mài giũa giống như sắt đá.

Nguyễn Nhan cúi người sờ vào túi quần của ông ta, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại, trên đó đang ghi âm.

Nguyễn Chí Quân thay đổi sắc mặt.

“Ông đúng là người cha tốt, ông gặp mặt tôi cũng phải ghi âm, ông muốn nắm lấy nhược điểm của tôi, lúc nào tôi không nghe lời ông thì sẽ dùng thứ này uy hiếp tôi đúng không.” Nguyễn Nhan lạnh lùng cười một tiếng, đá văng ông ta ra: “Tôi tịch thu điện thoại, chẳng qua tôi cảnh cáo ông, hôm nay tôi chỉ cho ông nếm thử mùi vị, sau này tôi sẽ không cho ông tiền nữa, nếu ông tái phạm thì tôi tuyệt đối sẽ làm cho đứa con trai quý báu kia của ông mất cánh tay và mất chân đấy, ông đừng có không tin, cút.”

Đáy mắt Nguyễn Chí Quân u ám, cúi đầu cẩn thận gật đầu, sau đó khập khiễng đi tới cửa.

Ông ta mở cửa ra thì nhìn thấy một bóng người cao lớn.

Người đàn ông tuấn tú nhã nhặn, toát ra vẻ cao quý, Nguyễn Chí Quân nhìn thấy anh thì đôi mắt sáng lên, lập tức nói: “Cậu này, cậu là người đàn ông của Nguyễn Nhan đúng không, tôi nói cho cậu biết người phụ nữ này quá ác độc, tôi là ba cô ta, cô ta lại bẻ gãy tay tôi, còn đánh tôi nữa.”

Quý Tử Uyên cúi đầu, đáy mắt sâu thẳm nhìn Nguyễn Chí Quân.

Trước đó, anh nhìn Nguyễn Chí Quân không hoàn chỉnh đi ra, trên mặt có vết thương, hai cánh tay rũ xuống hai bên, đôi tay đã tím xanh.

Đôi mắt đen của anh lóe lên ánh sáng.

“Xem ra ông không để trong lòng lời tôi nói nhỉ.” Nguyễn Nhan đi tới, khuôn mặt xinh đẹp cười lên nhưng làm cho người ta cảm thấy u ám và nguy hiểm.

Quý Tử Uyên lần đầu tiên thấy Nguyễn Nhan như thế: “Cô làm sao?”

“Đúng đúng, cô ta làm đấy.” Nguyễn Chí Quân run rẩy gật đầu: “Người phụ nữ này quá độc ác, tôi là cha ruột của cô ta, không phải tôi bị bệnh nên tìm cô ta xin tiền sao.”

“Cho nên. . . Tôi nói nhiều với ông như vậy, ông cho rằng tôi đang nói đùa à.” Nguyễn Nhan cười lạnh đi tới, Nguyễn Chí Quân sợ hãi không dám ở lại lâu, không đi thang máy mà hốt hoảng chạy xuống cầu thang.

Nguyễn Nhan quay người đi vào đóng sầm cửa lại, chẳng qua Quý Tử Uyên dùng tay chống lên cửa.

“Nguyễn Nhan, cô rất ngông cuồng.” Quý Tử Uyên quan sát người phụ nữ trước mặt, áo thun trắng, quần xám, tóc cột thành đuôi ngựa, nhưng anh sẽ không quên người phụ nữ này tàn nhẫn đến mức có thể đánh cha ruột, anh chưa gặp nhiều người phụ nữ như thế.

“Liên quan gì đến anh.” Nguyễn Nhan ngửa đầu, đôi mắt tràn đầy khinh thường.

Hiện tại tâm trạng của cô không tốt, nhất là đối mặt với người đã đưa mình vào tù.

Quý Tử Uyên thay đổi sắc mặt, con ngươi co lại: “Rất tốt, Nguyễn Nhan, từ xưa tới nay chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.”

“Hiện tại tâm trạng của tôi không tốt.” Nguyễn Nhan lạnh lùng nói.

Quý Tử Uyên sững sờ, giống như nghe thấy chuyện cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK