Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Nghệ Vi mặt không biểu cảm đi tới, tát cho Tống Dung Đức một cái tát.

“Con đi đi,” Chung Lăng Vi tức giận ngực thở hổn hển, bà chỉ hướng bên ngoài nói, ” Con đến đây không phải là để gặp Nguyệt Nguyệt mà đến đây để gây phiền phức.”

Tống Dung Đức sững sờ.

Trong trí nhớ, đây là Chung Nghệ Vi tự tát mình ở trước mặt nhiều người như vậy.

Tống Lão Gia cũng thất vọng thở dài.

Tống Hưng Thần cũng chỉ trích, “Anh à, anh thật sự quá đáng, em có thể hiểu được tâm trạng của Thanh Duệ. Em cũng thích chị dâu, cũng thông cảm cho chị ấy, vậy anh có phải nói là em cũng thích chị ấy không? Ở trong mắt anh, tất cả mọi người giúp đỡ là đều có quan hệ không rõ ràng với chị ấy sao? ”

Tống Quân Nguyệt trầm mặc ra lệnh, “Người đâu, đưa Tống Thiếu ra ngoài, hôm nay anh ấy không thích hợp ở lại đây.”

Cô vừa dứt lời, mấy tên vệ sĩ từ bên ngoài đi vào, nắm lấy cánh tay Tống Dung Đức từ trái qua phải.

“Tống Quân Nguyệt, đây là nhà của tôi, chị có tư cách gì đuổi tôi đi.”

Tống Dung Đức tức giận đến đỏ bừng hai mắt, cả người tức giận không tự chủ được.

Tống Quân Nguyệt ánh mắt lạnh lùng liếc anh một cái, không khỏi khó chịu, “Hôm nay em đến đây, kỳ thực chỉ cần em tặng quà cho Nguyệt Nguyệt, chăm sóc Nguyệt Nguyệt, em tới thì sẽ không ai nói gì. Nhưng là khi em đến đã làm cho mọi chuyện rắc rối hơn, em là một kẻ phản bội trong hôn nhân lại còn không ngừng chỉ trích vợ cũ và em họ của em. Em thật sự quá mù quáng, chúng tôi không yêu cầu em làm sáng tỏ nhưng ít nhất em cũng phải biết được hai chữ “tôn trọng”, em không biết nên em vui lòng rời khỏi đây.”

“Em có thể quay lại nếu muốn nhưng vui lòng đợi sau khi bữa tối kết thúc.”

Cô im lặng.

Vệ sĩ ép Tống Dung Đức ra ngoài.

“Lâm Minh Kiều, cô không có quyền ngăn cản tôi gặp con gái tôi, nếu không cho tôi gặp con bé, tôi sẽ ra tòa kiện cô.”

Tống Dung Đức từ ngoài cửa sổ rống lên.

Lâm Minh Kiều nhắm mắt lại, rất mệt.

Cô ấy có thể sẽ không muốn đến nhà cũ Tống gia nữa.

Mọi người cũng nhìn ra suy nghĩ của cô.

Tống Vương Quý chua xót nói: ” Minh Kiều, chú thay mặt Dung Đức xin lỗi con, anh ta……”

“Không sao đâu chú, con quen rồi. Dù sao mỗi lần gặp mặt ngoài việc mắng con, thì chỉ có thể là mắng con thôi.”

Lâm Minh Kiều cúi đầu lau nước mắt trên khóe mắt, “Nếu lần sau muốn gặp Nguyệt Nguyệt, con sẽ nhờ bà vú đưa Nguyệt Nguyệt đến đây chơi một ngày, sau đó có thể gọi Tống Dung Đức đến chơi với con gái của anh ấy. Nhưng bác không được để Nguyệt Nguyệt ra khỏi tầm mắt của bác, không được để anh ấy nói xấu con trước mặt con gái con, con chưa bao giờ nói xấu anh ấy trước mặt Nguyệt Nguyệt. Sự mâu thuẫn của người lớn thuộc về người lớn và không liên quan gì đến trẻ em.”

” Minh Kiều, cám ơn.”

Hai vợ chồng Chung Nghệ Vi xấu hổ vô cùng.

Bọn họ cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lâm Minh Kiều, sau này có lẽ cô sẽ không tới nhà cũ nữa.

Kỳ thật cũng có thể hiểu được.

Tống Dung Đức không có chút mặt mũi nào với Lâm Minh Kiều, suýt chút nữa đã hủy hoại Lâm Minh Kiều. Hôm nay nếu Tống Thanh Duệ không thông minh thì thanh danh của Lâm Minh Kiều sẽ bị hủy hoại.

Sau khi ăn xong lại ngồi thêm một lát, Tống Thanh Duệ đưa Lâm Minh Kiều rời đi.

Khuôn mặt của hai người rời đi rất khó coi.

Khi khách khứa lần lượt ra về, bên cạnh chỉ có con trai và con dâu, Tống Lão Gia thở dài: “Ngày bé Dung Đức thông minh như thế nào, giờ thì bị Nhạc Hạ Thu làm cho hồ đồ, ngày càng lộng hành và ngu xuẩn. Cả đời này anh ta không thể nào mà xoay chuyển được tình thế, có lẽ anh ta sẽ không đoán ra sau đêm nay thì hậu quả sẽ như thế nào. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK