Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Đỗ Tuyên cũng không thể ở yên, đối với trợ lý nói: “Cô ở đây canh giữ, tôi về trước, ngày mai cô ấy tỉnh lại thì thông báo cho tôi.”

Sau khi nói xong, Đỗ Tuyên quay đầu nhìn Quý Tử Uyên, “Có muốn đi về cùng tôi không.”

“Tối nay tôi trực.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói.

Đỗ Tuyên buồn bực, bệnh viện là do anh ấy điều hành, anh ấy có cần phải trực không?

Nhưng anh lười biếng không muốn hỏi thêm và rời đi.

Quý Tử Uyên đứng một hồi rồi đi ra ngoài, không có về nhà mà đi đến khoa nội.

Dược sĩ Trương trực ban, thấy anh đến thì sửng sốt, “Bác sĩ Quý, sao đêm nay anh lại ở đây.”

“Ngô giáo sư hôm nay vừa mới phẫu thuật xong, tôi không yên tâm.” Quý Tử Uyên ngồi xuống bàn làm việc.

“Bác sĩ Quý, anh đúng là có trách nhiệm.” Dược sĩ Trương cảm thán nói.

Quý Tử Uyên không để tâm đến anh ấy, cầm hồ sơ bệnh án xem qua một chút, sau đó bấm điện thoại.

Lúc 1 giờ sáng, anh lại đến phòng cấp cứu.

Triệu Hồng cũng đã rời đi, để lại trợ lý nhỏ nằm ở bên giường ngủ mê man.

Quý Tử Uyên nhìn bình truyền dịch, vừa vặn rất đúng lúc, liền vươn tay rút ống kiêm ra nhét vào một bình truyền dịch mới khác.

Nguyễn Nhan trên giường đột nhiên động đậy, nhưng cô không có tỉnh lại, chỉ là nói mớ, giống như là đang thấy cái điều gì đó kinh khủng lắm.

Quý Tử Uyên cúi người tiến lại gần, chỉ nghe miệng không ngừng nói, “Cứu tôi, cứu tôi, tôi không muốn chết, không muốn chết.”

Khuôn mặt cô lộ ra vẻ đau khổ, thậm chí toát ra cả mồ hôi lạnh.

Trợ lý bên cạnh cũng bị đánh thức, nhưng khi nhìn thấy Quý Tử Uyên ở đó, liền sửng sốt.

Quý Tử Uyên không để ý đến ánh mắt của trợ lý, chỉ vỗ nhẹ vào mặt Nguyễn Nhan, cố gắng đánh thức cô.

Nhưng cô hoàn toàn không thể thức dậy.

Thậm chí, một khuôn mặt dần dần trở nên xanh mét.

Quý Tử Uyên sắc mặt hơi thay đổi, nhanh chóng rút ống dưỡng khí trong mũi ra cắm vào, sắc mặt có chút cải thiện.

Sau đó, Quý Tử Uyên cứ thế ngồi trên ghế bên cạnh, tiểu trợ lý nhìn bộ dạng không chút thay đổi của anh, cả người luôn nơm nớp lo sợ.

Nguyễn Nhan đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ, khi cô đang chạy trốn, cô bị rơi xuống biển, làn nước lạnh giá bao trùm lấy cô, cô sắp bị ngạt thở.

Thậm chí, cô như nhìn thấy xác mình trôi giữa biển.

Cô ấy đã chết.

Cuối cùng thì cô ấy đã chết.

Cô biết, cô không phải lúc nào cũng là Nguyễn Nhan, cô chính là Nhạc Tiếu Nhi, Nhạc Tiếu Nhi lúc này cũng chỉ là một cái xác không hồn.

Người chết rồi, sẽ đi đâu?

Nhưng chỉ là cô không cam tâm.

Không cam tâm khi chết như vậy,

Thù của cha mẹ chưa báo, Nhạc Hạ Thu còn chưa chết, cô không có mặt mũi nào gặp cha mẹ dưới suối vàng.

Không, cô ấy không muốn chết.

Cô cố gắng để vùng vẫy cơ thể mình, cô đã cạn kiệt sức lực.

Cuối cùng khi ra khỏi biển, cô nhìn thấy một tia sáng lấp lánh.

Ngay sau đó, một giọng nói kích động vang lên bên tai cô, “Tốt rồi, Nguyễn tiểu thư, cô đã tỉnh lại, cô đã hôn mê làm tôi sợ chết khiếp.”

Ánh mắt của cô đã được khôi phục lại, lúc đầu đầu óc có chút đờ đẫn, hồi lâu sau, cô mới nhớ ra đây là trợ lý Triệu Hân của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK