Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dung Đức, có phải anh không buông bỏ được cô ta đúng không.” Nhạc Hạ Thu muốn giả vờ rộng lượng, nhưng ánh mắt ghen tỵ của Tống Dung Đức làm cho cô ta không thể chịu đựng được: “Em biết hiện tại em rất khó coi cũng rất xấu, không thể so sánh với cô ta. . . .”

“Nhạc Hạ Thu, em đừng nói vậy, từ khi cô ta tổn thương em thì anh đã hoàn toàn hết hi vọng với cô ta rồi.” Tống Dung Đức vội vàng nắm tay cô ta nói.

“Anh đừng gạt em, anh ghét bỏ em, vì sao chúng ta đã kết hôn rồi nhưng đến bây giờ anh vẫn không đụng vào em.” Nhạc Hạ Thu khóc ra tiếng.

“Không phải như vậy, anh thấy cơ thể của em không tốt, sợ tổn thương em.”

Tống Dung Đức có nỗi khổ không nói ra được, đến bây giờ anh ta và Nhạc Hạ Thu chưa từng xảy ra quan hệ, một là cơ thể của cô ta không tốt, hai là anh ta thật sự không đụng vào cô ta được, anh đã không còn thích cô ta, cưới cô ta chỉ vì trách nhiệm.

Trước kia Nhạc Hạ Thu là nữ thần trong lòng anh ta, là giấc mộng thời niên thiếu, nhưng bây giờ Nhạc Hạ Thu quá gầy, trên người và trên mặt đầy vết thương, những vết thương đó làm cho anh ta áy náy, cũng hận Lâm Minh Kiều, nhưng không làm cho anh ta có sự rung động.

Đôi khi buổi sáng anh ta khó chịu thì trong đầu nghĩ tới dáng vẻ nũng nịu của Lâm Minh Kiều trên giường, làn da cô rất trắng, lồi lõm có đủ, giọng nói lại dễ nghe.

Mà bây giờ mọi thứ không còn thuộc về anh ta.

Tống Dung Đức nghĩ tới người đàn ông kia thì hận đến nghiến răng.

Đồng thời anh ta cũng hận Lâm Minh Kiều, tại sao lúc trước cô lại đối xử với Hạ Thu như thế, nếu như cô không tàn nhẫn thì anh ta sẽ có lý do để không bao giờ ly hôn, cho nên mỗi lần anh ta đối mặt với Lâm Minh Kiều thì phải nói mấy lời khó nghe.

Lúc trước chỉ cần anh ta đưa Nhạc Hạ Thu ra nước ngoài thì tốt rồi.

Đáng tiếc. . . Đáng tiếc. . . .

Anh ta cũng không phải không hối hận đã giữ lại Nhạc Hạ Thu, nếu như khi đó anh ta không mềm lòng, đưa cô ta ra nước ngoài, không để cho ai phát hiện thì tốt rồi.

Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Hiện tại Tống Dung Đức rất bất lực với cuộc sống tương lai, nhưng anh ta chỉ có thể tiếp tục chăm sóc cho Nhạc Hạ Thu.

Cô ta nói muốn tổ chức đám cưới, được, anh ta sẽ cho cô ta.

Anh ta cho cô ta mọi thứ, dù sao phần đời còn lại của anh ta dùng để chuộc tội thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Nhạc Hạ Thu nhìn thoáng qua dáng vẻ hồn bay lạc phách của anh ta thì trong lòng cười lạnh, anh ta không phải thương xót mình, anh ta ghét bỏ chính mình.

Nhưng hiện tại cô ta có thể làm được gì.

. . .

Lâm Minh Kiều và Chu Húc Minh quay lại phòng ăn, bầu không khí không còn hòa hợp như trước.

Nhất là Lâm Minh Kiều, cô nghĩ tới hai kẻ đáng ghét nhất Tống Dung Đức và Nhạc Hạ Thu đang ăn ở đây thì cũng không muốn ở lại nữa: “Tôi ăn xong rồi. . . .”

“Được.” Chu Húc Minh đứng dậy: “Thời gian còn sớm, lát nữa chúng ta. . . .”

“Tôi hơi mệt nên muốn về nhà.” Lâm Minh Kiều cắt ngang.

Chu Húc Minh sững sờ hai giây, gật đầu: “Tôi đưa cô về.”

“Không cần, tôi tự gọi xe là được, mà anh lái xe đến Phủ tổng thống cũng không tiện lắm.” Lâm Minh Kiều từ chối.

Chu Húc Minh tính tiền xong thì hai người ra ngoài, anh ta đưa cô lên xe taxi.

Lâm Minh Kiều nhìn cửa sổ, cảm giác tối nay nát bét, nhưng cô vẫn nói tài xế dừng ở phía trước.

Cô vừa xuống xe thì Tống Thanh Duệ gọi điện thoại tới: “Sao chị ăn cơm nhanh thế.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK