Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy cậu có nói anh ấy đến đón không?”

“Tôi nói đội công ty sẽ đến đón, anh ấy không cần phải đến” Lâm Minh Kiều hừ lạnh, “Nhưng mà người phụ nữ nói ngược lại, tớ đi công tác hai tháng, tớ nói rằng anh ấy không cần đến thì thực sự sẽ không đến, quá không đủ tư cách.”

“Cũng có lý, tại sao cậu không chia tay.” Khương Tuyết Nhu bình tĩnh nói, “Không phải chỉ là đàn ông thôi sao, đàn ông có khắp nơi.”

Lâm Minh Kiều chớp mắt, im lặng.

Khương Tuyết Nhu “phốc” nở nụ cười, “Miễn cưỡng?”

Vừa vặn khi đang đứng trước cửa xe cô, Khương Tuyết Nhu mở khóa.

Lâm Minh Kiều mở cửa kế bên tài xế, kiêm quyết trả lời: “Khụ khụ, có cái không nỡ, dù sao đây cũng không phải là con trai của tổng thống, là một cái Tiểu Tiên Nhục, tớ còn chưa ngủ, cho nên chia tay như vậy rất đáng tiếc.”

Khương Tuyết Nhu đang xếp hành lý ở phía sau nhìn cô rất sâu sắc, “Muốn ngủ với anh ấy sao?”

“Ngu hay sao mà không muốn ngủ.”

Dù sao với chị em tốt, Lâm Minh Kiều luôn là người không biết che đậy miệng.

Sau khi ngồi dậy, cô thấy bông hoa trên tay mình quá lớn và có thể gây cản trở nên cô muốn đặt bông hoa ở băng ghế sau.

Vừa quay đầu lại, cô thấy hình như có một bóng người cao lớn đang ngồi ở chỗ tối ở băng ghế sau.

Cơ thể cô như đông cứng lại.

Cho đến khi người đàn ông đưa tay ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú và nho nhã, trong đôi con ngươi đen láy ý cười đầy ẩn ý, ​​”Tôi cầm cho cô, bảo bối.”

Khoảnh khắc đó.

Lâm Minh Kiều như bị giết ngay tại chỗ.

Mẹ nó, hãy để cô bình tĩnh lại và nghĩ về những gì cô ấy đã vừa nói khi lên xe.

Nói anh là con trai của tổng thống, còn có là một Tiểu Tiên Nhục, thật đáng tiếc khi chưa ngủ với anh ấy….

Cô còn nói ngu hay sao mà không ngủ.

Omg, có thứ gì đó có thể quay ngược thời gian không.

A, a, Tuyết Nhu chết tiệt không có nhắc nhở mình.

Có còn là chị em tốt không, có phải là người không.

Có cái sông nào bên cạnh không, hãy để cô ấy nhảy xuống.

Cô ấy không muốn sống nữa.

“Làm sao vậy, bảo bối?” Tống Thanh Duệ nghiêng đầu cười, “Hai tháng rồi không gặp, cô cũng không nhận ra tôi nữa sao, vừa rồi không phải nói muốn ngủ với tôi sao?”

Lâm Minh Kiều: “…”

Một lần nữa lại lâm vào cảnh khó xử..

Khi Khương Tuyết Nhu đi vào, tất cả những gì cô nhìn thấy chính là hai má của cô ấy đỏ ửng giống như đang nhuộm máu.

Cô mỉm cười, không ai hiểu rõ Lâm Minh Kiều hơn cô, cô ấy thường không giấu giếm những chuyện riêng tư với chị em tốt của mình, nhưng lại cứng miệng khi đối mặt với đàn ông.

Lâm Minh Kiều khó khăn nhìn cô, “Anh ấy ở trong xe, sao cậu không nói cho tớ biết.”

“Anh ấy nói muốn tạo cho cậu bất ngờ.” Khương Tuyết Nhu nhún vai.

Đây không phải là một bất ngờ, đây là một nỗi sợ hãi.

Lâm Minh Kiều muốn khóc.

“Cô muốn ngồi phía trước, không muốn cùng tôi ngồi ở phía sau sao?” Tống Thanh Duệ đột nhiên cười nói, “Dù sao tôi vẫn là Tiểu Tiên Nhục, cô tốt hơn đừng bỏ bê tôi nhiều quá, nếu không chia tay thì tiếc lắm.”

Lâm Minh Kiều không còn mặt mũi nào, cuộn mình trên ghế phụ, run như cầy sấy, giống như một con chim cút không có lông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK