Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Dung Đức khuôn mặt tuấn tú dường như sưng lên vì bị đánh.

Anh ấy đã thua.

Anh ấy cũng biết mình đang rối tung rối mù, nhưng có thể hiểu được Tống Thanh Duệ đang chế nhạo mình.

Cảm giác này thật không thoải mái, anh thà rằng thua Tống Quân Nguyệt còn hơn Tống Thanh Duệ.

Có thể cậu ấy là em họ của mình, hoặc cũng có thể … là cậu ấy đã hết lần này đến lần khác giúp đỡ Lâm Minh Kiều. Giữa Tống Thanh Duệ và Lâm Minh Kiều có cái gì đó không rõ ràng.

“Tống Thanh Duệ, lợi dụng chức vụ cửa mình để che giấu sự thật, cậu còn mặt mũi nào nữa mà nói.” Đôi mắt đẹp của Tống Dung Đức hiện lên tia tức giận và lạnh lùng, “Che giấu tội phạm, trấn áp anh trai, đây là tín ngưỡng của cậu sao?

“Ừ, em không công tư phân minh như anh, ngay cả vợ mình cũng muốn cho vào tù.”Tống Thanh Duệ châm chọc.

“Cô ấy không còn là vợ tôi nữa, từ ngày trở thành kẻ bắt cóc, cô ấy không còn đủ tư cách làm vợ tôi.” Tống Dung Đức hét lên, “Tốt hơn hết cậu nên cẩn trọng, chuyện của ngày hôm nay đừng trở thành người cao sang rồi lại bị rớt xuống bùn. Trên đời này không có cái gì là không có kẽ hở. ”

“Anh sai rồi. Từ đầu đến cuối đều là anh nói về vụ bắt cóc. Anh có nhân chứng nào không?”

Tống Thanh Duệ lời nói nhẹ như mây, khẽ nhún vai, ” Anh nói ngày đó anh và người của Tống Đường xông vào đó, anh có chắc những người của Tống Đường sẽ làm chứng cho anh không. Hay là Nhạc Hạ Thu, cô ấy đã tận mắt nhìn thấy người tra tấn mình là Minh Kiều? ”

Nghe vậy, Tống Dung Đức nhanh chóng nắm chặt tay.

Một khuôn mặt tuấn tú từ từ mất đi vẻ tươi sáng trong bãi đậu xe tối tăm, cả người có vẻ tiều tụy.

” Anh Dung Đức, người thường đi chỗ cao, nước ở chỗ trũng. Khi anh là người có cơ hội lớn nhất tương lai thừa kế sự nghiệp của Tống gia, mọi sẽ đều sẽ nịnh nọt theo anh. Nhưng khi anh không còn tư cách đó nữa thì mọi người sẽ né tránh anh. Mùi vị này anh hẳn nên thử qua. ”

Tống Thanh Duệ nhìn anh ôn nhu hiếm thấy, “Nhưng cái kết này cũng tốt, anh luôn cảm thấy có lỗi với Nhạc Hạ Thu, anh cho rằng cô ấy đã từng hy sinh hạnh phúc của bản thân để đưa anh trở về Tống gia. Nhưng bây giờ mọi thứ đã trở lại như ban đầu và cuối cùng hai người có thể ở bên nhau. Cô ấy vẫn còn sống, anh có thể đối xử tốt với cô ấy mãi mãi. ”

Chỉ có điều Tống Dung Đức mất đi quyền thừa kế tập đoàn Tống thị, sợ rằng Nhạc Hạ Thu có lẽ sẽ không chào mừng anh ấy giống như trước đây.

Những lời này, Tống Thanh Duệ cũng không có nói ra, có một số sự thật không có gì thú vị hơn là tự mình khám phá.

Khi Tống Dung Đức nhìn thấy bộ mặt thật của Nhạc Hạ Thu, chính là lúc hối hận thì cũng đã muộn.

Bất quá, đến lúc đó anh sẽ không để cho Tống Dung Đức có tư cách quay lại với Lâm Minh Kiều.

“Hạnh phúc?” Tống Dung Đức giống như nghe được một câu chuyện cười, “Cô ấy tàn tật, dung nhan bị biến dạng, làm sao cô ấy có thể hạnh phúc. Tống Thanh Duệ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ tàn nhẫn như vậy, cho dù có ghét Nhạc Hạ Thu như thế nào, cậu cũng là con người, cậu không có một chút lương tâm nào sao.”

“Ở bên anh không phải là hạnh phúc lớn nhất sao? Dù sao cô ấy cũng yêu anh nhiều như vậy.” Tống Thanh Duệ chân thành nói, nhưng lại che giấu sự trêu chọc dưới ánh mắt, “Bằng không, nếu Nhạc Hạ Thu lấy anh là người thừa kế tập đoàn Tống thị, là một người phụ nữ tàn tật, dung mạo bị hủy hoại, cô ấy sẽ cảm thấy mình không xứng với anh. ”

“Cậu im đi.”

Tống Dung Đức nghe không lọt tai, anh giống như pháo được đốt lên, “Tống Thanh Duệ, đừng giả bộ, cậu nghĩ trăm phương ngàn kế chẳng phải là muốn có được Lâm Minh Kiều sao? Ôi, cậu sẽ không bao giờ có được cô ấy. Con trai của tổng thống muốn cưới chị dâu và em gái nuôi làm vợ. Đó sẽ là một trò cười cho cả Nguyệt Hàn, không ai có thể chấp nhận được. ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK