Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh có tin hay không thì tuỳ.” Khương Tuyết Nhu húp một ngụm cháo ấm bụng, giọng điệu tức giận nói. “Tôi thật sự không biết điều gì khiến anh tức giận. Một người đàn ông bằng tuổi anh đã không còn tính trẻ con, mà phải trưởng thành, vững vàng, anh lớn tuổi chỗ nào chứ, mỗi lần đi chơi với tôi là bao nhiêu phụ nữ phải ngoái nhìn.”

Hoắc Anh Tuấn hai mắt hơi sáng lên, khóe môi hơi nhếch lên, chỉ nhếch lên được hai giây, lại cố gắng ấn xuống, “Nhưng dù sao thì tôi cũng không phải là tiểu thịt tươi của em nữa. Không đủ sức sống và tuổi trẻ. Tôi cổ hủ, tẻ nhạt như cây mía, càng nhai càng thấy nhạt ”.( ôi Hoắc Cây Mía, anh chính thức đổi tên)

Khương Tuyết Nhu vuốt trán, vô cùng xấu hổ, ” Tống Dung Đức cái miệng lớn kia nói với anh cái gì?”

Vẻ hận trong mắt Hoắc Anh Tuấn hiện rõ, “Khương tiểu thư, tối hôm qua em cùng tiểu thịt tươi vui vẻ sao? Còn nhớ tôi Hoắc Anh Tuấn bên hồ Đại Minh không?”

Khương Tuyết Nhu suýt nữa phun ra một ngụm cháo, cô nhanh chóng rút khăn giấy, che đôi môi hồng dính đầy cháo, bả vai vì buồn cười run lên.

“Rất buồn cười?” Hoắc Anh Tuấn chỉ yên lặng nhìn cô ấy, “Tối hôm qua em quên em nói gì rồi sao, nói vẻ mặt của anh khiến em phát chán.”

“Sao bây giờ anh lại buồn cười như vậy.” Cái bụng cười đau đớn của Khương Tuyết Nhu dịu đi một chút, liền cúi người nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của anh. “Oa, khuôn mặt đẹp như vậy, tôi làm sao mà chán được. Nhìn lông mày, mày kiếm, mắt sao, mũi xinh lắm, môi mỏng này … ”

Cô ấy cố ý búng ngón tay, “Khi hôn anh thật là hấp dẫn. Làm sao có thể nhìn người khác, tiểu thịt tươi so với anh còn rất ngây thơ, tôi thích dáng vẻ cao to nam tính của anh, nhất là sau khi cởi hết quần áo. Là dáng người tôi thích, không có nhiều cơ bắp, nhưng rất săn chắc và cân đối … ”

“không nói nữa.”

Hoắc Anh Tuấn da mặt dày bị cô nói đến nỗi khuôn mặt có chút ửng hồng.

Người phụ nữ này quá mức rảnh rỗi, cho dù là miệng ngọt ngào, ngón tay lại mập mờ.

“Vậy thì anh không tức giận nữa.” Khương Tuyết Nhu cười.

“Anh không tức giận, anh bất an. Trước mặt em, anh cũng không tự tin như trước, nhưng nếu hiện tại hôn em, có lẽ sẽ tốt hơn.”

Sau khi Hoắc Anh Tuấn kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống định hôn cô.

“Không được, đây là Lâm gia.” Khương Tuyết Nhu sửng sốt, “Lâm gia nhiều người.”

“Hai người bây giờ mới chú ý Lâm gia có nhiều người, có muộn không?” Giọng nói của Lâm Minh Sâm đột nhiên vang lên từ bên cạnh.

Khương Tuyết Nhu nhanh chóng đẩy Hoắc Anh Tuấn ra, bối rối quay đầu lại, thấy Lâm Minh Sâm không biết đã đứng ở đầu cầu thang từ lúc nào, “Minh … anh Minh Sâm, anh đến khi nào?”

“Anh không tới sớm. Vừa đúng lúc em nói hôn anh ta thấy hấp dẫn.” Lâm Minh Sâm bình tĩnh bưng đầy một bát cháo ngồi xuống, “tôi không quấy rầy hai người chứ?.”

“… Không có.” Khương Tuyết Nhu vừa xấu hổ vừa tức giận, cô chưa bao giờ mất mặt như vậy trước mặt Lâm Minh Sâm.

Cô nhìn Hoắc Anh Tuấn một cái nhìn hằn học, nhưng Hoắc Anh Tuấn cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Cuối cùng anh cũng có thể hiểu tại sao em lại từng hạ gục người giàu có nhất Nguyệt Hàn.” Lâm Minh Sâm cười, “Đáng tiếc, Minh Kiều và em là bạn thân của nhau, nhưng con bé không học được em một chút nào, hôm nào em có thể dạy cho con bé một chút. Để nó sẽ không bị đàn ông lừa gạt nữa. ”

“Anh Minh Sâm, anh đừng nói nữa.” Khương Tuyết Nhu cầm lấy bát cháo chặn trước mặt anh, “Anh Tuán, để em giới thiệu với anh, đây là anh của Minh Kiều, Lâm Minh Sâm.”

“Xin chào.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu với Lâm Minh Sâm.

Lâm thị anh cũng từng nghe Hạ Văn Trì nói qua, vốn dĩ đây chỉ là một công ty nhãn hiệu cũ Thanh Đồng, nhưng sau khi Lâm Minh Sâm tiếp quản thì càng ngày càng mở rộng Lâm thị vô tình đã lọt vào top 100 tập đoàn lớn nhất của Nguyệt Hàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK