Mục lục
Dụ dỗ đại luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Tử Uyên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô không khỏi tức giận, bị câu nói của cô làm cho tức muốn chết.

Một số nụ hôn, tôi không cảm thấy hưng phấn và lại còn không có cảm giác gì đặc biệt lắm.

Anh bây giờ giống như một kẻ nghiện ma túy, không chỉ muốn có được cô, mà còn muốn chinh phục cô.

Buổi tối

Nguyễn Nhan dành thời gian dùng bữa với Đạo diễn Lâm.

Đạo diễn Lâm chỉ là một đạo diễn nhỏ trong ngành, theo đạo lý thì anh ấy không có tư cách ngồi chung dùng bữa với Nguyễn Nhan. Tuy nhiên bộ phim đầu tiên Nguyễn Nhan bước chân vào làng giải trí là do Đạo diễn Lâm làm.

Trên bàn ăn, Đạo diễn Lâm chủ động rót cho Nguyễn Nhan một chén trà. Chớp mắt bốn năm đã trôi qua, lúc đó cô còn đi học, cũng không ai ngờ tới một cô gái ngây thơ bây giờ đã trở thành một diễn viên nổi tiếng.

“Đừng nói như vậy, nếu không phải anh chỉ giáo, tôi đã không có kỹ năng diễn xuất như hôm nay.”

Nguyễn Nhan lười biếng xử lý, hiện tại suy nghĩ của cô bây giờ chính là Nhạc Tiếu Nhi. Nguyễn Nhan cũng biết được sự tình của quá khứ nhưng cô không nhớ rõ lắm, nhưng dù sao đối với Đạo diễn Lâm này Nguyễn Nhan có chút tri ân.

“Nguyễn Nhan, hôm nay kỳ thực tôi tới đây là để nhờ cô chiếu cố.” Đạo diễn Lâm tự mình đưa kịch bản, “Đây là kịch bản tôi đã chuẩn bị ba năm, cô cũng biết địa vị của tôi bây giờ không thể hợp tác với những diễn viên lớn. Tôi không yêu cầu cô làm diễn viên chính trong vở kịch của tôi, nhưng cô có thể xem qua, nếu cảm thấy hài lòng cô có thể cân nhắc. ”

“Tôi sẽ xem kỹ.” Nguyễn Nhan nhận kịch bản.

Cô biết Đạo diễn Lâm là một trong số ít đạo diễn trong nghề mà trung thực nên không từ chối.

Nhưng … cô ấy không biết liệu mình sau này có tư cách để đóng phim hay không.

Có lẽ sau đêm nay …

Điện thoại di động của cô vang lên, một tin nhắn đến, cô bấm vào là Chung Đình gửi tới: “Chúng tôi đã lẻn vào bệnh viện, chuẩn bị xong”.

Cô ấy trả lời: “Hãy cẩn thận”.

Dùng bữa cơm tám giờ rưỡi, Nguyễn Nhan lấy khăn giấy lau miệng, cười nói lễ phép: “Đạo diễn Lâm, tôi có chuyện phải làm, sau khi đọc xong kịch bản sẽ liên hệ lại với anh.”

“Tốt.”

Anh cho rằng cô ấy có thể ở đây trò chuyện với mình trong hai giờ đồng hồ, Đạo diễn Lâm đã rất cảm kích rồi.

Sau khi lên xe, Nguyễn Nhan lái xe đến một tòa chung cư bình thường, vừa đến nơi, lại nhận được một tin nhắn khác của Chung Đình: “Người đã được đưa ra ngoài rồi, chúng tôi trực tiếp đưa đến chỗ cũ”.

Nguyễn Nhan thay quần áo trên xe, ngay sau đó đổi sang một chiếc xe khác màu đen Toyota không giấy phép đi ra ngoài thị trấn.

Sau một giờ.

Chiếc xe ô tô chạy vào nhà máy và một chiếc xe tải đậu ở bãi đất trống của nhà máy.

Thấy cô đi tới, Chung Đình cùng hai người xuống xe, “Nguyễn tiểu thư, người phụ nữ đã được đưa tới rồi.”

Anh mở khoang đuôi ra, Nhạc Hạ Thu bị trói chặt, bị nhét mảnh vải vào miệng, người đã hôn mê.

Nguyễn Nhan yên lặng nhìn cô ấy, ánh mắt u ám, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cảm.

Chung Đình thì thào: “Nhạc Hạ Thu chắc là dùng kem đánh răng đó. Cô ấy hôn mê trên giường từ lâu rồi, y tá cũng không biết. Tôi còn tưởng rằng cô ấy đã ngủ. Tôi vào đó với tư cách là bác sĩ, đánh y tá ngất xỉu và đi ra từ cửa trước. Tên vệ sĩ không để ý, nhưng tôi nghĩ là không được lâu đâu. Nếu may mắn, sẽ không bị phát hiện ra cho đến sáu, bảy giờ sáng mai. Nếu xui xẻo tôi sợ rằng sẽ bị phát hiện vào sáng sớm. ”

“Tôi hiểu rồi, Chung Đình, cám ơn.” Nguyễn Nhan từ trong túi xách lấy ra một ít thẻ, đưa cho hai người. “Sáng mai, anh có thể cầm tiền rời Nguyệt Hàn, hộ chiếu các anh đã làm xong rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK